Chương 610
Đinh Mặc: “Ba năm gần đây, tôi luôn tìm kiếm di tích của thần tiên, sau đó đã phát hiện ra tảng đá này. Tôi lần theo manh mối rồi biết là nó đã được tổ tiên của Tiết Thái Hổ đào được, cho nên mới muốn đến xem sao”.
Ngô Bình: “Anh đã điều tra ra được gì rồi?”
Đinh Mặc cười đáp: “Sao có mỗi tôi nói thế, cậu cũng phải tiết lộ gì đó đi chứ?”
Ngô Bình: “Phải xem anh có đủ thành ý không đã”.
Đinh Mặc vỗ đùi nói: “Được, vậy tôi sẽ nói trước. Theo suy đoán của tôi thì gần đây từng có một động tiên, sau đó núi lửa phun trào nên đã che lấp hang động ấy, đồ đạc bên tròn cũng nhấn chìm trong nham thạch rồi phân tán ra xung quanh”.
“Cho nên tôi nghĩ bên trong tảng đá Bàn Cổ này sẽ có một các món đồ của động tiên”, Đinh Mặc nói.
Ngô Bình nhướn mày, vậy có nghĩa là gần tảng đá này vẫn còn những vật khác bị nham thạch bao phủ ư?
Đinh Mặc nói tiếp: “Thật ra thân phận chính của tôi không phải là siêu trộm đây, mà là đạo nhân dời núi, những thứ mà tôi lấy chỉ phục vụ cho việc tìm phần mộ động tiên thôi, sau khi dùng xong, tôi đều trả về cho chủ cũ mà”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Anh là đạo nhân dời núi ư?”
Đạo nhân dời núi là cách gọi hoa mỹ thôi, thực tế là trộm mộ.
Đinh Mặc: “Đạo nhân dời núi chúng tôi chỉ tìm động tiên, chứ không động vào mộ của người bình thường. Tôi nói nhiều rồi đấy, giờ đến lượt cậu thôi chứ nhỉ?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Là anh tự nguyện nói đấy chứ”.
Đinh Mặc lại cười khổ: “Phải thế nào thì cậu mới tin tôi đây?”
Ngô Bình: “Tóm lại là tôi không thể nói cho anh biết được”.
Đinh Mặc thở dài một hơi: “Đệ tử của Đông Phật tiên sinh khó chơi thật đấy!”
Hắn chầm chậm đứng dậy, một luồng sát khí toả ra, không có gió mà quần áo vẫn bay: “Nếu cậu không chịu nói thì tôi đành phải dùng tới vũ lực vậy”. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ngô Bình bình tĩnh như thường: “Tôi không đánh nhau với anh đâu, mà sẽ giết anh đấy”.
Đinh Mặc cười lạnh: “Dù cậu đã ngưng tụ được quyền ý, nhưng tôi là người có thần niệm, muốn đối phó cậu còn không cần động tay cơ”.
“Vậy thử xem!”, Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm, anh không hề sợ thần niệm, anh là người có quyền ý, nó tương đương với tiềm thức, dù đối thủ có làm gì để ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh thì chiêu thức của anh vẫn sẽ mạnh mẽ như cũ.
Hai người nhìn nhau mấy phút, sát khí trên người Đinh Mặc vẫn toả ra, hắn thở dài nói: “Cậu không muốn nói thì thôi”, nói rồi, hắn quay người bỏ đi.
Khi hắn chuẩn bị bước qua cửa thì Ngô Bình nói: “Đóng hộ cái cửa”.
Đinh Mặc hừ một tiếng rồi đóng cửa lại, sau đó biến mất dạng.
Đinh Mặc đi rồi, Ngô Bình bình tĩnh như không tiếp tục tập bài luyện thể. Anh đã luyện thành thục động tác thứ ba, chuẩn bị luyện sang động tác thứ tư.
Động tác này rất khó, anh vừa luyện một lát mà đã thấy hoa mắt chóng mặt, suýt nữa sùi cả bọt mép. Động tác này có thể nối liền sức mạnh của đất trời, vì thế ý chí và cơ thể của anh không thể chịu nổi.