Ngô Bình: “Chào mọi người, tôi là Ngô Bình, học viên mới..
Từ Văn Hổ muốn giới thiệu mọi người nhưng nhìn thấy vẻ mặt của người đó thì lại không dám lên tiếng, chỉ đành thấp giọng nói: “Bên kia có giường trống”.
Vị trí ở trong cùng gần nhà vệ sinh có một chiếc giường đơn, trên giường có khá nhiều đồ tạp nham, thùng rác và cây lau nhà được đặt trên đầu giường.
Ngô Bình đi về phía chiếc giường đơn, đang định thu dọn đồ đạc trên đó thì khuôn mặt chữ điền đang ngồi trên ghế nói: “Này, đừng có động vào đồ đạc trên đó”.
Ngô Bình không dừng lại, chuyển hết đồ trên người lên một cái bàn cách đó không xa, trên bàn không có gì cả, vừa lúc có thể để đồ lên.
Thấy Ngô Bình không nghe, mặt chữ điền sầm mặt: “Này thằng nhóc, mày bị điếc à, không nghe thấy tao nói gì sao?”
Ngô Bình xoay người nhìn hắn: “Cậu đang nói chuyện với tôi à?”
Người này cười nhạo: “Không phải mày lẽ nào mà chó?”
Ngô Bình búng tay một cái nói: “Hóa ra cậu còn biết cả tiếng chó”.
Mặt chữ điền nổi giận, hắn đứng dậy nói: “Gâu gâu...”
Nghe thấy những tiếng chó sủa này, mọi người đều sững sờ, chuyện gì vậy? Mặt chữ điền cũng giật thót, lẽ nào âm thanh này phát ra từ mình sao? Hắn không tin có ma, tiếp tục chỉ vào Ngô Bình nói: “Gâu gâu...
Ngô Bình võ tay: “Giỏi thật, nói tiếng chó hay thế”.
Sau đó mặt chữ điền nghĩ đến gì đó, ánh mắt hắn hiện lên vẻ sợ hãi, sau đó chắp tay lại vái lạy Ngô Bình.
Ngô Bình mặt không cảm xúc nhưng vẫn búng tay một cái.
Mặt chữ điền nói: “Cảm ơn”.
Người xung quanh đều cảm thấy chẳng hiểu ra sao, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mặt chữ điền đi đến trước mặt Ngô Bình, thận trọng hỏi: “Tôi tên là Dương Quốc Hào, tôi xin lỗi cậu chuyện vừa rồi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Không sao, kiểu người như cậu chỉ là khách qua đường trong cuộc đời tôi thôi, tôi không để ý".
Dương Quốc Hào ngượng ngùng, hắn ngây ngốc gọi Từ Văn Hổ qua hỏi: “Người anh em này tên gì?”
Từ Văn Hổ vội nói: “Cậu ấy là Ngô Bình”.
Dương Quốc Hào nói: “Ngô Bình, lúc nấy có phải cậu dùng bí pháp không?”
Nghe thấy hai chữ “bí pháp”, mọi người đều ngạc nhiên, có thể sử dụng bí pháp chẳng phải chứng tỏ Ngô Bình là cường giả Bí Cảnh sao?
Phải biết cả Học viện Quân sự Đại Hạ này chỉ có mấy người là cường giả Bí Cảnh, hơn nữa đều được hưởng đãi ngộ đặc biệt.
Ngô Bình không phủ nhận nói: “Cậu dám kiêu ngạo như thế chắc cũng có chỗ dựa nhỉ".
Dương Quốc Hào vội nói: “Không được xem là chỗ dựa, cậu họ của tôi là phó chủ nhiệm cấp thấp của Học viện Quân sự”.
Ngô Bình: “Thảo nào cậu lại kiêu căng như thế”.
Dương Quốc Hào cười khổ: “Cậu đừng cười cợt tôi nữa”.
Lúc này, có người đưa chăn, chậu rửa mặt và đồ của Ngô Bình đến, Từ Văn Hổ và Dương Quốc Hào vội vàng đến chuyển giúp.
Ngô Bình ngồi ở một bên đợi họ trải xong drap giường, để đồ xuống xong cậu mới nói: “Cảm ơn nhiều”.
Dương Quốc Hào cong môi cười: “Ngô Bình, thực lực của cậu mạnh nhất, sau này cậu là đại ca phòng ký túc xá chúng ta.