Khu Thiên siết chặt nắm đấm, mười năm nay, anh ta luôn nỗ lực chuẩn bị, hi vọng có thể được kiếm các lựa chọn, trở thành đệ tử đầu tiên của kiếm các từ khi Thái Hoàng giáo thành lập đến nay. Nhưng giờ đây, người mới đến đứng trước mặt lại đi trước cậu một bước, trở thành đệ tử của kiếm các, dù có thế nào thì anh ta cũng không chấp nhận được chuyện này.
“Ngô Bình, chắc chắn tôi thích hợp trở thành đệ tử kiếm các hơn anh”.
Ngô Bình: “Ồ? Vậy hãy nói lý do của anh thử, nếu anh thật sự giỏi như thế thì tôi có thể đưa anh đi gặp sư tôn”.
Khu Thiên đan hai tay vào nhau, mắt phát ra ánh sáng màu tím kì lạ. Tiếp đó, sau lưng anh ta xuất hiện một vương tọa ảo khổng lồ, vương tọa đó nằm sâu trong vũ trụ, xung quanh có vô số sinh linh lớn mạnh quỳ lạy nó.
Ảo ảnh của vương tọa vừa xuất hiện thì Ngô Bình cũng cảm giác được sức ép đến từ tận sâu trong linh hồn, rõ ràng đấy là vương tọa thật sự.
“Đã nhìn thấy chưa?”. Quần áo và tóc của Khu Thiên tự động bay lên, ánh mắt đầy vẻ tự tin “Tôi là người được. vương tọa lựa chọn, chỉ cần tôi đạt đến tu vi thì sẽ có thể trở thành vua”.
Tất cả mọi người đều bất ngờ, ngơ ngác nhìn vương tọa đó.
“Không ngờ lại là người được vương tọa lựa chọn thì đúng là anh ta có tư cách gia nhập kiếm các
“Đúng thế, dù gì thì Ngô Bình cũng không được vương tọa lựa chọn, vương tọa không biết lừa người đâu”.
Lúc này thấp thoáng có mấy bóng người xuất hiện trên mây, họ đều là trưởng bối của Khu Thiên, rõ ràng hành động hôm nay của Khu Thiên được sự ủng hộ của bọn họ.
“Được Vương Tọa hỗ trợ thì không ai có thể bì được. với Thiên". Một ông già lẩm bẩm.
“Không sai, đến cả tổ sư năm xưa cũng phải chịu thua vương giả, Khu Thiên nhất định sẽ hơn được người đi trước, vô địch thiên hạ”.
Ngô Bình nhìn ảo ảnh của vương tọa thì cảm giác tim mình đập mạnh hơn. Cùng lúc đó, ảo ảnh của vương tọa cũng mờ dần đi, nhưng sau lưng Ngô Bình lại đột nhiên nóng lên.
Trước ánh mắt bất ngờ của tất cả mọi người, ảo ảnh của vương tọa đã biến mất. Ngược lại, dấu ấn của vương tọa lại xuất hiện trên lưng Ngô Bình.
“Chuyện gì thế kia?”, Khu Thiên cảm thấy khí tức của vương tọa biến mất thì lớn tiếng hỏi.
Một tiếng cười lớn từ trong kiếm các vang lên, đấy là giọng của Thẩm Huyền Tông: “Nếu tôi đoán không sai thì chủ của vương tọa lúc nãy đã mất, vừa hay cậu gặp được nó, vì vậy vương tọa vô chủ mới tạm thời chọn cậu . Nhưng rõ ràng cậu không được vương tọa công nhận, nên một khi nó gặp được người thích hợp hơn thì nó sẽ từ bỏ cậu”.
Khu Thiên vừa kinh ngạc vừa tức giận, anh ta nhìn sang Ngô Bình, trong tất cả những người có mặt ở đó, cũng chỉ có mình Ngô Bình thích hợp với vương tọa hơn anh ta.
“Không, không thể nào”. Anh ta hét lớn, đột nhiên đan hai tay vào nhau, sau lưng liền xuất hiện một người khổng lồ sáu tay, mỗi cánh tay đều cầm một binh khí, hằm hằm tấn công Ngô Bình.
Khu Thiên đã là cao thủ cảnh giới thần thông, người khổng lồ đó là do dương thần của anh ta biến thành, uy lực kinh người.
“Cậu dám?”. Một giọng hét lạnh lùng từ trong kiếm các vang lên.
Ngô Bình cao giọng đáp: “Sư tôn yên tâm, một Khu Thiên nhỏ bé không đáng là gì với đệ tử”.
Cậu vừa dứt lời thì rút kiếm Thất Tỉnh Long Uyên ra, khởi động tuyệt kỹ được ghi trong Thái Hoàng chương năm, Trảm Tinh Hà.
Tuyệt kỹ này được thi triển thì có thể chém đứt tỉnh hà, uy lực rất khủng khiếp.
'Tận sâu trong hư không, một thanh kiếm bằng tinh quang chói lóa khổng lồ xé toạc không gian, xuất hiện trước dương thần sáu tay.
“Xin nhẹ tay”. Vài giọng nói vang lên từ trong mấy tâng mây.
Chính vào lúc này, lưỡi kiếm khổng lồ chuyển hướng, mặt kiếm đập mạnh lên dương thần của Khu Thiên.
Một tiếng động lớn vang lên, Khu Thiên bị đánh bay ra cả trăm mét, dương thần bị thương nặng, hét lên thảm thiết. Đấy là Ngô Bình chưa dùng đến lưỡi kiếm đấy, nếu không thì dương thần của anh ta đã bị chém đứt thành hai đoạn, chết ngay tại chỗ rồi.
Không phải vì cậu lo lắng giết anh ta sẽ gặp rắc rối, chỉ là cậu cảm thấy Thái Hoàng giáo chỉ có mấy đệ tử nòng cốt, giết anh ta thì đáng tiếc nên mới giữ lại mạng cho anh ta.