Ở đại học Thần Kinh, Ngô Bình đến thao trường khi trước luyện tập thì nhìn thấy mười mấy người đó vẫn còn đang thi khảo sát. Mấy ngày không gặp, có vẻ như họ đều bị giày vò, ai nấy đều rất bơ phờ.
Lam Chỉ Ngư đang dạy bảo họ, khi nhìn thấy Ngô Bình thì chỉ gật nhẹ đầu.
Mấy phút sau, cô ta cho mọi người được hoạt động tự do, Ngô Bình mới bước qua, cười, nói: “Chị Chỉ Ngư, cuộc thi khảo sát của họ vẫn chưa kết thúc sao?”
Lam Chỉ Ngư: “Sắp rồi”.
“Được mấy người đậu?”, Ngô Bình hỏi.
Lam Chỉ Ngư thở dài: “Với tình hình trước mắt thì chưa có ai đạt chuẩn”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tiếc thật”.
Lam Chỉ Ngư: “Bình thường thôi, không có gì đáng tiếc cả. Phải rồi, sao cậu lại có thời gian đến đây?”
Ngô Bình: “Tôi đã tốt nghiệp rồi”. Cậu vừa nói vừa lấy bằng tốt nghiệp ra cho cô ta xem.
Lam Chỉ Ngư thấy Ngô Bình là cử nhân năm sao của học viện quân sự Đại Hạ thì hai mắt sáng lên, nói: “Lợi hại, cậu đã làm được thật rồi”.
Ngô Bình: “Chị Chỉ Ngư, đã tìm được dược liệu bị mất chưa?”
Lam Chỉ Ngư nói với vẻ buồn râu: “Vẫn chưa có tung tích gì, chủ nợ đã đến tận nhà đòi nợ rồi, tóc bố tôi cũng đã bạc vì lo”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Mất hết tất cả sao?”
Lam Chỉ Ngư: “Chưa đến nỗi đó. Để an toàn, bố tôi đã cất số lượng nhỏ ở một chỗ khác nhưng cũng chưa có đầu mối bán ra liền được”.
Ngô Bình: “Đã điều tra phía nhà buôn dược liệu chưa?”
Lam Chỉ Ngư cười mếu: “Nhà buôn dược liệu đến từ tiên giới, anh ta đã về lại tiên giới rồi, tôi vốn chẳng thể nào điều tra”.
“Tiên giới nào? “ Ngô Bình hỏi.
Lam Chỉ Ngư: “Chân Hoàng Tiên giới”.
Ngô Bình nói: “Nếu là Chân Hoàng tiên giới thì tôi có thể nhờ người nghe ngóng thử”.
Mắt Lam Chỉ Ngư sáng lên, cô ta hỏi: “Thật sao?” Ngô Bình: “Nói cho tôi biết tên của nhà buôn dược liệu đó đi, cũng như tổ chức đứng sau anh ta, tôi cho người đi điều tra thử”.
Lam Chỉ Ngư nói: “Người đó tên Phạm Lý Tài, là người của thương hội Thiên Mã”.
Ngô Bình liền lấy ngọc phù truyền tin ra, tìm Tử Hi giúp cậu điều tra người có tên Phạm Lý Tài của thương hội Thiên Mã.
Sau đó cậu nói với Lam Chỉ Ngư: “Nhà chị mua nhiều dược liệu như vậy là để bán lại với giá cao sao?”
Lam Chỉ Ngư gật đầu: “Thật ra trước khi sự việc xảy ra đã có người đến tìm chúng tôi đặt mua một lô dược liệu rồi, vì nắm đơn hàng trong tay nên bố tôi và anh trai tôi mới dám mượn tiền nhập hàng. Nhưng sau khi mất lô hàng đó, đối phương lại lấy lý do số lượng dược liệu không đủ mà từ chối mua hàng. Những dược liệu đó đều rất đắt, không dễ gì tìm được người mua”.
Ngô Bình cười, nói: “Vừa hay tôi cũng cần một ít dược liệu, có thể cho tôi xem thử không?”
Lam Chỉ Ngư nghe vậy thì vô cùng bất ngờ: “Cậu muốn mua dược liệu sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Uhm, hơn nữa chỉ cần dược liệu phù hợp thì tôi có thể mua thêm”.
Lam Chỉ Ngư vui mừng, nói: “Vậy cậu đợi tôi một lát, lát tôi đưa cậu đến gặp bố tôi”.
Sau đó, cô ta dặn dò trợ lý vài câu, để cậu ta tiếp quản phần khảo sát tiếp theo rồi cùng Ngô Bình lên xe, quay về nhà họ Lam.
Nhà họ Lam là nhà buôn dược liệu có tiếng ở Thần Kinh, không chỉ buôn dược liệu ở phàm giới mà còn kinh doanh dược liệu giới tu hành dùng. Người nắm quyền chủ chốt ở nhà họ Lam là bố Lam Chỉ Ngư, Lam Chính Đường.