Ngô Bình cố ý nói mấy lời khách sáo: “Ồ, một ngày đủ cho tôi ăn cả đời, vậy chắc chăn là rất nhiều nhỉ?”
Liễu Tiểu Du đắc ý nói: “Nói ra hù chết anh thôi.
Lưu Tử Khải lại ngắt lời cô ta, nói: “Nói với người này làm gì, chỉ là nhân vật nhỏ tầng lớp thấp mà thôi”.
Hàn Băng Nghiên không vui, cô ấy không chịu được người khác coi thường Ngô Bình, vì vậy dùng giọng điệu đùa cợt nói: “Nếu đến học viên năm sao tốt nghiệp học. viện quân sự Đại Hạ cũng là nhân vật nhỏ, thì ai cho anh cái gan đó vậy?”
Lưu Tử Khải ngây người, học viện quân sự là ước mơ từ nhỏ đến lớn của cậu ta, đáng tiếc là bối cảnh cậu ta không đủ, thiên phú cũng bình thường, vì vậy căn bản không có tư cách đến được đó. Nghe thấy Hàn Băng Nghiên nói như vậy, phản ứng đầu tiên của cậu ta là không tin, học viên năm sao của học viện quân sự vô cùng hiếm có, trong vạn người mới có một, Người này. thật sự là học viên năm sao thì sao có thể ăn cơm cùng nữ sinh như Mộc Băng Thiền được chứ?
“Chậc! Nếu cậu ta là học viên năm sao, thì tôi chính là hoàng thân quốc thích đây!”, Liễu Tiểu Du càng không. tin, cười khinh thường.
Hàn Băng Nghiên lập tức lấy bằng tốt nghiệp được ép từ kim loại quý hiếm trong túi ra, to chừng một bàn †ay, sáng lấp lánh. Chưa kể những cái khác, chỉ riêng giá trị tấm bằng tốt nghiệp này cũng đến mấy trăm vạn, hơn nữa không thể làm giả. Nó chính là bằng tốt nghiệp của học viên năm sao học viện quân sự Đại Hạ.
Ở học viện quân sự Đại Hạ, học viên tốt nghiệp các cấp bậc khác nhau thì bằng tốt nghiệp cũng khác nhau. Ví dụ như trên bằng tốt nghiệp bằng kim loại này có năm. ngôi sao màu tím, xưa nay chỉ có học viên năm sao mới có được.
Hàn Băng Nghiên đem bằng tốt nghiệp cho bọn họ xem, nói: “Xem cho kỹ, đây là bằng tốt nghiệp mới vừa nhận”.
Mắt Lưu Tử Khải lập tức sáng rực, cậu ta không nhịn được tiến lại gần hơn, vừa nhìn đã nhận ra bằng tốt nghiệp sẽ không làm giả được, bởi vì ở Đại Hạ này không ai dám làm giả bằng tốt nghiệp học viện quân sự cả, huống chỉ đây còn là học viên năm sao! Sau khi gia nhập. quân đội ít nhất cũng phải là cấp bậc Đô Thống! Một Thiên Tổng nhỏ nhoi như cha cậu †a không thể sánh nổi!
Tuy nói mấy người như Lưu Tử Khải dựa vào nghệ thuật hoặc thể thao mới vào được đại học Thần Kinh, sau đó lại được chuyển khoa, nhưng đầu óc bọn họ cũng chẳng phải để không.
Lưu Tử Khải lập tức phản ứng ngay, cậu ta lập tức cúi người hàn lễ với Ngô Bình: “Xin lỗi, vừa nãy là chúng tôi thất lễ!”
Ngô Bình cân nhắc đến lời lúc nấy Phương Lập đã nói, cậu nói: “Không sao, các anh cũng là bạn học của Mộ Băng Thiền, vậy thì cùng dùng bữa đi”.
Hàn Băng Nghiên rất bất ngờ, cảm thấy không cần thiết. Nhưng quyết định của Ngô Bình thì cô ấy cũng phối hợp vô điều kiện.
“Đúng vậy, cùng dùng bữa đi”. Cô ấy cười nói, rồi bảo nhân viên phục vụ đổi một phòng bao.
Mấy món trước đó đều được đổi sạch, Ngô Bình lại gọi thêm một bàn mới.
Mấy người Liễu Tiểu Du rất xấu hổ, đều cúi thấp đầu, chỉ dám thi thoảng liếc trộm Ngô Bình. Hoàn cảnh gia đình bọn họ cũng khá tốt nên đều biết học viên năm sao của học viên quân sự Đại Hạ đại diện cho những gì. Những người này không những có tiền đồ rộng mở, mà còn có bối cảnh cực kỳ thâm hậu, chắc chắn không phải người bọn họ có thể trêu chọc! Trái lại, nếu bọn họ có thể làm bạn với kiểu người như vậy, chắc chắn sẽ có ích cho tương lai bọn họ rất nhiều!
Lưu Tử Khải khiêm tốn nói: “Tôi đây vẫn chưa biết tên của anh?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, khai giảng tôi cũng sẽ học ở đại học Thần Kinh”.
Mấy người họ vừa bất ngờ vừa vui mừng, Lưu Tử Khải nói: “Thì ra là đàn anh!”
Ngô Bình cảm thấy buồn cười: “Các anh mới là đàn anh đàn chị”.
Lưu Tử Khải vội xua tay: “Không không, người thành công thì đứng đầu, anh mới là đàn anh của chúng tôi! Tôi là Lưu Tử Khải, bữa cơm hôm nay để tôi mời!”
Ngô Bình cũng không tranh với cậu ta, bèn hỏi: “Các cậu đều là bạn bè sao?”
Lưu Tử Khải gật đầu: “Chúng tôi chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, sau này cũng thi vào đại học Thần Kinh. Ôi, cũng không tính là thi vào, mà còn dùng chút ít thủ đoạn.