Lúc này Ngô Bình đang nóng lòng muốn biết thần thông của cô ấy ở đâu ra nên không để ý đến cảm nhận của cô ấy mà nắm lấy tay cô ấy đi, hai người lập tức đến một ngọn núi hoang ngoài Thần Kinh.
'Trên ngọn núi có mấy khối đá trắng, xung quanh cũng là dãy núi liên tiếp nhau.
Mộc Băng Thiền vô cùng ngạc nhiên và hiếu kỳ, không đợi cô ấy hỏi, Ngô Bình đã nói: “Băng Thiền, cô thử lại lần nữa xem. Có thể là thuật Thánh Quang, cũng có thể là cái khác”.
Mộc Băng Thiền khế gật đầu, hai tay siết lại, sau đó một tầng sáng trắng xuất hiện trên người Ngô Bình.
Lần này cậu cẩn thận quan sát. Cậu phát hiện, pháp lực có tác động lên mình không phải đến từ Mộc Băng Thiền mà đến từ một nơi cực kỳ xa xôi. Chính vì khoảng cách xa mà pháp lực của thần thông này mới có vẻ yếu, e là chỉ có chưa đến một phần một trăm hiệu quả ban đầu của nó. Nhưng dù vậy, cả người Ngô Bình vẫn cảm thấy thoải mái, cơ thể cũng có được nhiều lợi ích.
Cậu rất kinh ngạc, lại nhìn Mộc Băng Thiền, rốt cuộc chuyện này là sao? Lễ nào cô ấy cũng là tu sĩ sao? Nhưng nếu cô ấy là chuyển kiếp thì pháp lực ở những nơi xa xôi có liên quan gì đến cô ấy?
Cậu nhất thời không nghĩ ra được, bèn hỏi Băng Thiền, cô còn nhớ chuyện trong mơ không?”
Mộc Băng Thiền gật đầu: “Nhớ chứ, nhớ rất rõ, cứ như tôi tự mình trải qua mấy trăm năm vậy”.
Ngô Bình: “Vậy có thể nói cho tôi xem một chút được không?”
Có thể nói chuyện với Ngô Bình là Mộc Băng Thiền cực kỳ vui, cô ấy gật đầu: “Đương nhiên là được. Anh Ngô Bình, anh muốn nghe từ đâu?”
Ngô Bình: “Kể từ lúc cô bắt đầu mơ đi, đừng chỉ tiết quá, nói những gì cô đã trải qua trong mấy trăm năm đi”.
Thế là Mộc Băng Thiền kể lại ngắn gọn cho Ngô Bình nghe chuyện trong mơ như kể chuyện.
'Trong mơ, Mộc Băng Thiền biến thành một cô bé tên là Thanh Tử, xuất thân cao quý, là công chúa của một nước cỡ trung. Lúc chín tuổi, cô được một vị tiên sư thu nhận làm đệ tử, bắt đầu tu hành. Cô ấy cực kỳ có tài, năm mười lăm tuổi đã tu luyện được thần thông, hai mươi bốn tuổi đạt đến thần thông hoàn thiện, hai mươi lăm tuổi đạt đến Đạo Cảnh. Sau đó cô ấy chỉ mất hai trăm ngắn ngủi để đạt đến Đạo Cảnh hoàn thiện, đồng thời bước vào cảnh giới Hỗn Độn cao hơn.
Nhưng sau khi bước vào cảnh giới Hỗn Độn, con đường tu hành của cô ấy cũng trở nên mờ mịt, tiến vào một cõi vô danh. Để đột phá, cô ấy đã đi vào một thế giới khác, Thánh Cổ Đại Lục.
Ở Thánh Cổ Đại Lục, một mình cô ấy giết chết rất nhiều cường giả ngoại tộc, thậm chí còn từng luyện hóa cấm ky cực mạnh, trở thành truyền kỳ của Thánh Cổ Đại Lục, được mệnh danh là Tiên tôn Tử Thanh.
Ở Thánh Cổ Đại Lục, cô ấy cũng gặp được một người đàn ông mà cô ấy thích. Tuy nhiên, chính người đàn ông này đã phản bội cô ấy, bí mật sử dụng sức mạnh của lời nguyền để làm cô ấy yếu đi, sau đó thu hút các cao thủ ngoại tộc để hợp sức tấn công khiến cô ấy bị thương nặng.
Sau khi bị thương nặng, Tiên tôn Tử Thanh đã kích hoạt sức mạnh của pháp bảo cấm ky thời điểm nguy cấp, chuyển kiếp đến thế giới phàm trần, cũng chính là thế tục.
Nghe đến đây, Ngô Bình đã hiểu, Mộc Băng Thiền chính là người chuyển kiếp của Tiên tôn Tử Thanh.
Cậu nhìn Mộc Băng Thiền, tâm trạng khó cân bằng, dịu giọng nói: “Băng Thiền, nếu cô là người trong giấc mơ kia, cô có vui không?”
Mộc Băng Thiền lắc đầu: “Không vui ạ, vì cô ấy đáng thương quá, bị người mình yêu nhất phản bội, đau lòng lắm".
Ngô Bình thở dài nói: “Vậy thì không nói chuyện này nữa. Tôi hỏi cô này Băng Thiền, cô muốn tu tiên giống tôi không?”
Mắt Mộc Băng Thiền phát sáng, gật mạnh một cái: “Muốn”.
Ngô Bình cười nói: “Nếu cô muốn tu luyện, từ hôm nay tôi sẽ bắt đầu dạy cô cách tu hành. Nhưng tôi không phải là sư phụ của cô, nếu đến thời điểm thích hợp, tôi
có thể đề cử cô vào một tông môn nào đớ”.
Mộc Băng Thiền cực kỳ vui sướng, cô ấy hỏi: “Anh Ngô Bình, sau khi tu tiên, có phải tôi cũng có thể bay đi bay lại giống anh không?”
Ngô Bình cười nói: “Mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ. Bản lĩnh của Tiên gia cao thâm, có thể dời núi lấp biển, trường sinh”.
Mộc Băng Thiền chớp mắt nói: “Vậy tôi muốn học tiên thuật cứu người, thế giới này sẽ không còn bệnh tật nữa”.
Mộc Băng Thiền từng trải qua đau đớn nên muốn giúp người khác thoát khỏi đau đớn.