Mộng San thở phào, nói: “Một ngàn năm trở lại đây, cậu là người đầu tiên để học viện tiết lộ bí mật”.
Bà ta vừa nói vừa đưa tay ấn nhẹ lên kệ sách, không gian xung quanh kệ sách đột nhiên méo mó, trở thành một cánh cửa không gian hình tròn, trong cửa là một cảnh tượng khác hẳn. Trong thung lũng xinh đẹp có một ngôi nhà lầu ba tầng màu xám, mảnh đất phía trước căn nhà có một con hổ văn vàng, mắt xanh đang nằm. Con hổ đột nhiên mở mắt ra, nhìn chăm chằm về phía Ngô Bình, một khí tức hồng hoang cổ ập đến, dường như đó đã đánh thức ký ức trong huyết mạch của Ngô Bình.
Mộng San phất tay, cánh cửa không gian biến mất, bà ta hỏi: “Cậu có biết lúc nấy là chỗ nào không?”
“Đại lục Thánh Cổ?”, Ngô Bình nheo mắt hỏi ngược lại.
Mộng San gật đầu: “Không sai, đấy là cánh cửa dẫn đến đại lục Thánh Cổ, chỉ là cánh cửa này đã khép lại hơn một ngàn năm rồi, muốn qua được nó thì cần phải có thiên phú rất cao.
Mắt Ngô Bình sáng rỡ lên: “Tôi cũng vào được sao?”
Mộng San: “Đương nhiên rồi, chỉ là trước lúc đó, cậu bắt buộc phải đáp ứng được một số yêu cầu. Nếu không đáp ứng được thì sẽ không thể vào được”.
“Yêu cầu gì?”, cậu hỏi.
“Sau khi vào cấm địa thượng cổ thì tận dụng môi trường trong đó để hoàn thành Trúc Cơ”. Bà ta nhìn Ngô Bình: “Trúc Cơ là một cảnh giới tu hành trong đại lục Thánh Cổ, có rất nhiều điểm trùng lặp với bí cảnh tiên đạo”.
Ngô Bình đã biết những chuyện này từ lâu, cậu tiếp. tục hỏi: “Thế tục chỉ có một thánh môn này thôi sao?”
Mộng San lắc đầu: “Không chỉ có một cái, nhưng hiện tại chỉ còn có bảy cái, cái ở học viện hoàng gia chúng ta là một trong số đớ”.
“Gần đây có người vào sáu cánh cửa còn lại không?”, Ngô Bình hỏi.
Mộng San lắc đầu: “Đến cả thánh môn ở đây còn không có ai vào cả ngàn năm rồi, những cánh cửa khác thì càng không thể”.
Ngô Bình rất thắc mắc: “Ai đã tạo ra những cánh cửa này?”
Mộng San: “Là tổ tiên của nhân tộc ở thế tục, từ xưa, họ từ đại lục Thánh Cổ đến đây, một số lối đi còn sót lại, chính là những thánh môn này. Có điều, thời gian lâu dần, càng lúc càng có nhiều thánh môn biến mất”.
Ngô Bình: “Nếu vào thánh môn thì sẽ có chuyện gì xảy ra?”
Mộng San cười, đáp: “Cậu sẽ có được quyền sử dụng thánh môn, được tự do qua lại giữa đại lục Thánh Cổ và thế tục. Đại lục Thánh Gổ có rất nhiều thứ mà chúng ta luôn mơ ước có được. Và chỗ của chúng ta cũng có rất nhiều thứ mà đại lục Thánh Cổ không cớ”.
Ngô Bình hiểu ra ngay ý nghĩa của câu nói đó là gì, cậu bình tĩnh hỏi: “Ý của phó viện trưởng là sau này chúng ta có thể buôn bán sao?”
Mộng San cười: “Không hổ danh là thần đồng đương thời, mới nói đã hiểu ngay. Lần gần nhất thánh môn khởi động là cách đây hơn một ngàn ba trăm năm, lúc đó thánh môn vẫn chưa thuộc về học viện hoàng gia. Đáng tiếc là vị thiên tài đó có được quyền ra vào thánh môn chưa được mười năm thì đã qua đời, từ đó về sau, thánh môn chưa từng được khởi động lại, mãi cho đến bây giờ”.
“Phó viện trưởng cho rằng tôi có thể khởi động nó sao?”, Ngô Bình hỏi.
Mộng San: “Thành tích của cậu rất đáng kinh ngạc, tôi không dám nói đứng đầu Vạn Cổ nhưng ở Đại Hạ thì không có ai có thể qua được cậu”.
Tim Ngô Bình đập loạn, cậu biết rõ, một khi khởi động thánh môn thì cậu sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
“Đương nhiên tôi sẽ cố hết sức”, cậu nói.
Mộng San gật đầu: “Ừm, cậu làm quen với môi trường ở học viện trước đi, ngày mai rồi đến gặp lại †
“Ok”. Ngô Bình chào tạm biệt.
Cậu đi chưa được bao lâu thì người đàn ông trong bức tranh cứ như người thật, đột nhiên quay đầu lại nói: “Tiểu San, cháu cảm thấy người này làm được thật sao?”