Chương 625
Ngô Bình kinh ngạc: “Địa Tiên Giới? Vậy chắc chắn nơi đó phải vô cùng lớn nhỉ?”
Đinh Mặc gật đầu: “Đúng vậy, cực kỳ lớn, lớn hơn diện tích Trái Đất nhiều. Đó là di chỉ còn sót lại từ nền văn minh Tiên quốc. Có điều, anh cũng chưa từng tới đó, chỉ nghe đại ca nhắc tới vài lần”.
Ngô Bình: “Đại ca đang tu luyện ở đó sao?”
“Đại ca là người của ‘Ngọc Hư Cung’ trong đó, là đệ tử chân truyền. Nghe nói anh ấy ở trong đó cũng thuộc hàng có địa vị”.
Ngô Bình: “Nói như vậy thì ở trong đó hẳn phải có cả cao thủ đã tu luyện tới cảnh giới Thiên Tiên nhỉ?”
Đinh Mặc lắc đầu: “Sao có thể như vậy! Trên Trái Đất từ lâu đã không còn cao thủ nào tu luyện được tới mức đó rồi. Địa Tiên đã là một cảnh giới hết sức khó khăn, bên trong còn có bốn cảnh giới lớn, hai mươi cảnh giới nhỏ phải vượt qua. Khoảng cách giữa các cảnh giới lớn chênh lệch rất nhiều. Đại ca hiện giờ mới đang ở cảnh giới lớn thứ nhất”.
Đinh Mặc lắc đầu: “Thực ra ở Địa Tiên Giới thì cao thủ ở bậc Nhân Tiên đã được coi là mạnh rồi. Còn ai tu luyện được tới Địa Tiên thì được coi là cao thủ hàng đầu. Sư đệ, với tố chất của chú tương lai chắc chắn sẽ nổi danh toàn Địa Tiên Giới”.
Ngô Bình không khỏi háo hức trông chờ: “Không biết khi nào chúng ta mới được bước vào Địa Tiên Giới nhỉ!”
ĐInh Mặc: “Số lượng người trong đó không nhiều, chỉ có tu luyện tới cảnh giới Địa Tiên mới được phép vào. Người ở đó đều là thế hệ sau của các cao thủ Địa Tiên đời trước. Bọn họ cứ sinh sôi qua hàng triệu năm, số lượng giờ đã hơn một trăm nghìn người rồi”.
Ngô Bình: “Theo lời ban nãy anh Hai nói thì trên Trái Đất vẫn còn những nơi khác tương tự như Côn Luân sao?”
“Đương nhiên rồi. Ngoài Côn Luân ra, ở Âu La Ba châu, Nam Á và Phi châu cũng có, Đông Doanh cũng có một khu vực nhỏ giống như vậy, gọi là “Nhẫn Giới”.
Ngô Bình trầm tư: “Nói như vậy thì thế giới này quả thực vô cùng phức tạp”.
Đinh Mặc: “Chú Ba không cần suy nghĩ nhiều làm gì, người bên trong đó sẽ không quản việc thế sự nên sự tồn tại của họ cũng không ảnh hưởng gì đến thế giới bên ngoài”.
Ngô Bình: “Được vậy thì tốt”.
Hai người họ đang uống rượu thì Tiết Thái Hổ quay lại, ông ta kính rượu Đinh Mặc và Ngô Bình.
Đinh Mặc không quan tâm đến ông ta, nhưng vì nể mặt Ngô Bình nên mới uống cùng vài chén.
Tiết Thái Hổ cảm thán: “Nếu lúc trước tôi nghe lời cậu chủ Ngô thì Trần Tung đã không chết”.
Ngô Bình: “Số mệnh đã an bài như vậy rồi. Thái Hổ, ngày mai lấy được nguyên thạch ở nhà kho số một, ông giúp tôi vận chuyển tới nhà họ Đường ở Vân Kinh nhé”.
Tiết Thái Hổ: “Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp đâu ra đấy”.
Ông ta chớp chớp mắt, nói tiếp: “Cậu Ngô, ngoài tướng quân Aung ra, nước Miến còn tướng quân Dali và tướng quân Magee nữa. Trong tay họ cũng có không ít nguyên thạch, sau này chúng ta cũng nên tới chỗ họ bàn chuyện làm ăn”.
Ngô Bình: “Không cần vội, lần này lấy được nguyên thạch của tướng quân Aung đã, những việc khác thì từ từ tính”.
Tiết Thái Hổ gật đầu: “Được”.
Tiết Thái Hổ tửu lượng khá kém, sau khi nốc hai bình rượu là phải có người khiêng mới về được phòng. Đến gần nửa đêm, Ngô Bình và Đinh Mặc lại đi đấu quyền, tiếp tục rèn giũa quyền ý. Khi đêm đã về khuya, anh bắt đầu luyện động tác thứ năm của Đoàn Thể Thuật cấp tám.
Điều thú vị là động tác thứ năm dường như có liên quan đến động tác thứ tư. Anh luyện hai động tác cùng lúc thì cảm thấy không quá khó. Mặc dù ban đầu cũng chóng mặt và đau nhức cơ thể nhưng rất nhanh sau anh đã thích ứng được.