'Thấy Ngô Bình nhìn viên đá, Mạc Khinh Ngữ h: “Cậu Ngô, viên đá này có vấn đề sao?”
Ngô Bình “ừ” một tiếng, nhặt một hòn đá ở bên cạnh lên rồi bỏ thêm hai vị dược liệu vào đó, sau đó cậu ném hòn đá đi, vỗ tay cười nói: “Vậy mới đúng”.
Khi đơn thuốc trên mặt đá được sửa lại, tảng đá rung chuyển, sau đó một cây cầu vàng từ trên núi bay xuống, xuất hiện dưới chân Ngô Bình.
Mắt Phương Lập sáng lên: “Phi Kiều đón khách. Đây là đường đón khách long trọng nhất ở Thánh Cổ Đại Lục”.
Ngô Bình bước lên cây cầu vàng, những người khác cũng đi theo, Kim Kiều bay về, thoáng chốc đã tới trên núi, sau đó dừng lại trước một sân vườn rộng. Cánh cổng rất đơn giản, không biết đã trải qua bao nhiêu năm.
Cánh cửa vang lên tiếng cót két, mở ra thì lộ ra sân vườn bên trong. Sân rất rộng, bên trong có mái đình nghỉ mát, lúc này có hai bức tượng người ngồi trong đình, họ đang ngồi đối diện chơi cờ, một người chống cằm suy †ư, một người vuốt râu mỉm cười.
Ngô Bình bước vào trong sân, đến trước mái đình chấp tay lại nói: “Chào hai vị tiền bối”.
Đồng tử của bức tượng vuốt râu mỉm cười đó bỗng chuyển động.
Ngô Bình nhận ra ánh mắt của ông ta vẫn đang dán chặt vào bàn cờ, thế là cậu lại nhìn bàn cờ, chỉ thấy đây là ván cờ tàn cuộc. Người vuốt râu mỉm cười chơi giỏi hơn, đã đánh cho đối phương không còn sức đánh trả. Lúc này trong tay ông ta còn một quân cờ chưa đánh, có thể đoán chắc được chỉ cần đi nước cờ này thì người chống cằm đối diện sẽ thua.
Đồng tử người chống cằm cũng khẽ động, liếc mắt nhìn Ngô Bình như đang cảnh cáo cậu.
Ngô Bình nhíu mày, cậu không thích bị uy hiếp. Hai người đang chơi cờ cũng không liên quan gì đến cậu, nhưng một bức tượng lại dám uy hiếp cậu, khiến cậu lập. tức đưa ra quyết định.
Cậu cầm lấy quân cờ trong tay người vuốt râu rồi đặt nó vào vị trí quan trọng nhất. Quân cờ vừa vào bàn cờ, cả không gian rung chuyển, hai bức tượng lập tức biến thành cát bụi, rơi xuống khắp nơi trên mặt đất. Cùng lúc đó, trên bàn cờ có mười chín đường sáng lên theo chiều dọc và chiều ngang, bay lên không trung như có sự sống, sau đó không trung xuất hiện một khe hở màu đen, tiến vào một thời không khác. Thoang thoảng nghe được tiếng tức giận gầm gừ không cam lòng, sau đó còn có tiếng cười rất vui vẻ.
Khe hở màu đen trong không trung lập tức khép lại, một chiếc nhãn ấn khắc hình rồng rơi xuống, Ngô Bình giơ tay cầm lấy, sau đó vết nứt màu đen biến mất.
Ngô Bình nhận lấy nhẫn ấn, thấy nó có màu vàng, trong đó có phù trận được ngưng tự từ những phù văn cực kỳ nhỏ. Mặc dù phù trận này khá nhỏ nhưng uy lực lại không hề yếu.
Cậu cảm thấy phù trận này không có hại gì với mình nên lập tức đeo vào ngón trỏ tay phải. Vừa đeo nhẫn vào, một mũi kim nhỏ ở bên trong đâm vào da cậu, hút một ít máu. Nhẫn ấn lập tức phát sáng, một sức mạnh huyền bí tràn vào cơ thể Ngô Bình.
Sức mạnh này rất bá đạo, vừa tiến vào đã muốn đi vào thánh mạch ở đầu Ngô Bình. Thế nhưng, nơi này có một món chí bảo - tháp Thiên Mệnh nên sức mạnh bá đạo đó vừa xuất hiện, tháp Thiên Mệnh chấn động. Nó khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng rút lui, lao tới vị trí của đan điền của Ngô Bình, cũng là nói có mạch thánh thứ hai.
Lần này nó chạm trán với Cửu Liên Đài. Cửu Liên Đài cũng tản ra khí tức đáng sợ, sức mạnh này rung chuyển mấy cái như hơi không phục, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rút lui.
Ngô Bình khai mở mười hai đạo mạch ra, trong đó có hai thánh mạch lớn, mười huyền mạch lớn, không đi qua được hai thánh mạch lớn thì sức mạnh này chỉ có thể dùng đến chỗ thấp hơn, tìm một huyền mạch để ẩn nau.
Sau khi tiến vào huyền mạch, sức mạnh này lập tức. phóng ra một sức mạnh kỳ lạ thông qua sự kết nối giữa huyền mạch và xung quanh cơ thể. Cùng lúc đó một số tin tức về nhẫn ấn cũng xuất hiện trong đầu Ngô Bình.
Chiếc nhãn ấn này được gọi là nhãn Hoàng Long, bên trong phong ấn hồn phách của Hoàng Long Thượng Cổ và hai thần thông thiên phú của ông ta, lần lượt là Long Nhân Cường Kích, Phá Thiên Long Quyền.