Ngô Bình vừa mới bày bố xong trận pháp ảo, một cơn lốc màu đen bỗng thổi đến trước mặt cậu, bao trùm lấy cả mười dặm, đánh về phía chỗ đám người đó.
Nhìn thấy đối phương dùng cách phá hoại quy mô lớn này, Ngô Bình nhíu mày, trận pháp ảo của mình chắc chăn không có tác dụng với lốc xoáy này.
Cậu lập tức bay lên không trung, tay phải siết chặt lại, một thanh kiếm màu tím cực lớn xuất hiện trong tay, thanh kiếm màu tím phá hủy ma pháp, Ngô Bình muốn dùng thanh kiếm này để phá bỏ yêu pháp của đối thủ.
Đồng thời, cậu thi triển Tầng núi thứ ba, tăng uy lực. của thanh kiếm này lên gấp tám lần, thanh kiếm khổng Iồ màu tím chém mạnh vào ngọn gió yêu tà màu đen đó.
'Tiếng kiếm vang lên, yêu phong biến mất, bóng đen bị chém trúng phát ra tiếng gào.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy thứ rơi xuống đất là một thi thể không đầu. Thi thể mặc một bộ áo giáp màu đen, tay cầm một cây kích chiến, ngọn lửa màu đen phun ra từ trong ngực nó, ngoài viền ngọn lửa có màu xanh nhạt. Áo giáp của nó bị thanh kiếm màu tím của Ngô Bình chém trúng, lộ ra máu thịt màu đen.
Ngô Bình khá ngạc nhiên, nhát kiếm đó của cậu đủ để giết chết tu sĩ thần thông cực mạnh, yêu vật này thế mà lại chỉ bị thương nhẹ.
Thanh Chi bước đến, cô ta nhìn yêu vật, hai mắt phát sáng cười nói: “Cậu Ngô, để tôi đối phó với nớ”.
Cô ta nhảy về phía trước rồi đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, một bàn tay trắng như tuyết thò ra từ dưới đất, lập tức kéo thi thể không đầu vào trong đất.
Thi thể không đầu giãy giụa khi bị kéo xuống, cây kích chiến trong tay liên tục đập xuống đất nhưng nó vẫn không thoát ra được, như thể sức mạnh của cả mặt đất đang tác động lên nó.
Ngô Bình lập tức lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên đâm xuyên qua cơ thể người này dọc theo phần ngực, thanh kiếm màu tím, màu đen, màu đỏ lần lượt khuấy động, thậm chí còn sử dụng sức mạnh cấm ky thối rữa.
Sau nhiều lân khuấy động, hai cánh tay của thi thể không đầu bị chặt đứt, cuối cùng không cử động nữa, nhưng ngọn lửa đen vẫn tiếp tục phun ra từ khoang ngực. của hắn.
“Rốt cuộc là thứ gì thế này?”
Ngô Bình tò mò, đè cơn buồn nôn xuống đưa tay thò vào trong, kết quả cậu chạm vào một vật giống như: ngọn đèn trong bụng của thi thể không đầu. Cậu lấy vật đó ra, ngay khi vật đó tiếp xúc với không khí, bên trên bùng lên một ngọn lửa màu đen, đồng thời ngưng tụ thành một đóa Hoa Gái màu đen cao vài mét trong không khí, bao phủ hoàn toàn lấy Ngô Bình.
Nhìn thấy thế, Phương Lập nuốt nước bọt, run giọng nói: “Đèn thần Già Thiên”.
Ngô Bình lau sạch cây đèn, phát hiện trên đó có rất nhiều phù văn bí ẩn, đáy đèn khá rộng, ở giữa lại mỏng, phía trên giống như một đóa hoa sen đang nở.
“Ông Phương, ông biết thứ này à?” Phương Lập gật đầu, thầm truyền âm cho Ngô Bình.
“Chủ nhân, đây là đèn thân Già Thiên, lai lịch của nó rất lớn”.
Ông ta nói cho Ngô Bình biết đèn thần Già Thiên là vũ khí dùng để thắp sáng ngọn lửa thần khi Già Thiên Cổ Thần trở thành thần. Đây vốn chỉ là một phần cơ thể của Già Thiên Cổ Thần, sau đó khi vị Cổ Thần chết đi, đèn thần Già Thiên cũng lang thang đến hạ giới. Trong lịch sử cũng từng có vài người có được cây đèn này, họ đều trở nên tỏa sáng ở thời đại đó.