Mèo đen: “Con Thanh Ngưu này rất đặc biệt, mặc dù nó đã bị giết nhưng linh hồn toàn vẹn của nó lại ẩn trong đầu bò. Nếu công tử sẵn lòng, tôi có thể hồi sinh nó”.
Ngô Bình chớp mắt: “Hồi sinh nó?”
Mèo đen: “Có hồi phục được hay không phải xem ý của công tử”.
Ngô Bình biết mèo đen vừa bí ẩn vừa thông minh, cậu hỏi: “Mày hồi sinh nó có phải có mục đích gì không?
Mèo đen: “Đúng vậy. Thanh Ngưu này chắc chắn đã đánh thức vài ký ức, tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tìm được vài thứ, thứ này rất quan trọng đối với tôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi n thì hồi sinh đi”.
“Nếu đã có ích với mày
Mèo đen bước ra từ không gian chứa đồ, nó vung nhẹ móng vuốt lên, một tia sáng màu xanh rơi xuống trên đầu con bò, đôi mắt của đầu bò bỗng mở ra, vô số phù văn xuất hiện, tỏa sáng xung quanh nó.
Vài giây sau, phù văn biến thành một trận pháp, ánh sáng rực rỡ bao phủ Thanh Ngưu. Vài phút sau, ánh sáng biến mất, một con bò thần màu xanh khổng lồ xuất hiện trước mặt Ngô Bình.
Nó đứng ở đó, vai cao đến hơn ba mét, thân dài bảy tám mét, đôi mắt phóng ra ngọn lửa màu tím vàng, tà khí ngút trời.
Ngay sau đó Thanh Ngưu bỗng nhỏ lại, biến thành một người đàn ông đồ xanh khoảng hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, vẻ mặt nghiêm nghị.
Người đàn ông đồ xanh quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, biết ơn nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu”.
Ngô Bình: “Người cứu ông là mèo đen”.
Thanh Ngưu: “Nếu cậu không đồng ý, nó sẽ không cứu tôi”.
Mèo đen không để tâm đến chuyện này, nó lại quay về không gian chứa đồ, giao chuyện còn lại cho Ngô Bình xử lý.
Ngô Bình cũng không nói nhiều: “Được rồi, ông có kế hoạch gì, có cần quay về Thánh Cổ Đại Lục không?”
Ánh mắt Thanh Ngưu lóe lên tia sáng: “Đúng thế, tôi phải quay về. Tôi phải bắt người hại tôi phải trả giá”.
Ngô Bình: “Vừa lúc một khoảng thời gian nữa tôi phải đến Thánh Cổ Đại Lục một chuyến, đến lúc đó tôi đi với ông là được”.
Trước đó Thanh Ngưu vẫn đang lo lắng làm sao để quay về, dù sao nơi này đã không còn là Thánh Cổ Lục Địa nữa, nghe Ngô Bình nói vậy, hắn rất vui vẻ, lại chào Ngô Bình: “Vậy cảm ơn ân nhân nhiều”.
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, ông đừng gọi tôi là ân nhân nữa”.
Thanh Ngưu: “Vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là công tử nhé”.
Sau khi cứu sống Thanh Ngưu, Ngô Bình tiếp tục tìm kiếm kho báu ở đây. Lần này cậu đi một quãng đường rất xa, cuối cùng nhìn thấy một cái đài cao.
Đài này cao mười mấy mét, cậu lơ lửng giữa không trung mới có thể nhìn thấy đồ trên đài đó. Đó là một thanh kiếm, thanh kiếm này hoàn toàn trong suốt, trên đó tỏa ra một tia kiếm ý chấn động, có ý cảnh Nhu Thủy.
Bên trong thanh kiếm này hình thành một không gian thần bí, giống như một cái hang động. Trong hang động này dường như có hàng trăm triệu thanh kiếm, khí tức đáng sợ ẩn sâu bên trong đó.
“Kiếm Nhu Thủy!”
Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra đây là kiếm Nhu Thủy, mẹ của vạn kiếm.
Suy ngẫm một lát, cậu giơ tay ra thử cầm lấy thanh kiếm này. Thế nhưng tay vừa chạm vào thân kiếm đã bị kiếm khí tấn công.
“Keng!”
Ba ngón tay chạm vào thân kiếm đó nứt ra, lộ ra xương bên trong, máu chảy ra ngoài.