Người khuân vác thở dài: “Anh bạn, giết bọn tôi rồi chẳng có lợi gì cho anh cả, chỉ bằng chúng ta hợp tác với nhau tìm bảo bối”.
Khi Ngô Bình đang định nói không cần hợp tác thì chủ nhân của U Lang - người mặc đồ đen nói: “Có lẽ mục đích của anh bạn và bọn tôi giống nhau, nhưng chắc chắn anh bạn biết rõ về hoàng lăng như bọn tôi”.
Nghe anh ta nói thế, Ngô Bình hơi dao động, nói: “Vậy à, nói tôi nghe xem”.
Người đồ đen đi về phía trước một khoảng, nhưng vẫn cách xa khoảng ba mươi bước, nói: “Anh bạn à, hoàng lăng này bề ngoài là lăng của hoàng đế, nhưng thật ra hoàng đế không được chôn cất ở bên trong”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Không phải hoàng đế thì là ai?”
“Theo tôi được biết, thứ được chôn ở đây là một tiên thai bí ẩn. Các cao nhân của triều đại trước đã bố trí một trận pháp tuyệt thế ở đây để nuôi dưỡng tiên thai bằng khí vận của đất nước, linh khí trời đất, núi sông. Đến nay, tiên thai sắp chào đời rồi”.
Nói đến đây, anh ta nói: “Anh bạn, chắc anh không biết những gì tôi vừa nói nhỉ?”
Ngô Bình: “Nói thế các người đều đến đây vì tiên thai đó?”
Người khuân vác đó nói: “Chúng tôi dựa theo tình báo suy đoán rằng tiên thai không chỉ sinh ra sự sống mà còn có một bảo vật. Bảo vật đó đáng để bất cứ ai cũng phát cuồng”.
“Cái gì?”, Ngô Bình hỏi.
Người khuân vác nhìn cậu nói: “Bây giờ anh bạn còn muốn giết bọn tôi không?”
Ngô Bình: “Chuyện các người nói cũng có chút tác dụng, tôi tạm thời giữ lại cái mạng nhỏ của các người”.
Nghe nói thế, hai người cảm thấy khó chịu, nhưng họ cũng nhìn ra được thực lực của Ngô Bình đáng sợ thế nào, hai người hợp sức lại cũng không đấu lại được nên chỉ đành cười hùa theo.
“Anh bạn này, cấm chế trong lăng mộ này rất kỳ quái, uy lực rất lớn, mấy người bọn tôi không ai có thể đột phá được, chi bằng chúng ta hợp tác với nhau, Còn cuối cùng ai có thể lấy được bảo bối thì phải xem bản lĩnh”.
Lúc này Ngô Bình nhận ra nơi này không chỉ có hai người này, bèn hỏi: “Ngoài hai người ra, còn mấy người nữa?”
“Còn có bốn người nữa!”, người đồ đen nói: “Nhưng hai người trong đó đã nấp đi rồi, mặc dù tôi cảm nhận được sự hiện diện của họ nhưng cũng không biết họ ở đâu, có thể họ đã bị trúng bẫy”.
Ngô Bình nhíu mày, chuyện về hoàng lăng bí mật như thế, lại có nhiều người xông vào thế này, chẳng lẽ trong đó có âm mưu gì sao?
Cậu suy ngẫm một lúc rồi hỏi: “Cấm chế ở đâu?”
Người đồ đen: “Đi về phía trước mấy trăm bước, có một màn sáng, màn sáng đó là cấm chế cấp một”.
Ngô Bình: “Tôi đi xem thử”.
Mấy người cách nhau mấy chục mét, cùng đi về phía màn sáng. Môi trường trong lăng mộ này rất kỳ lạ, xa nhất có thể nhìn xa một trăm bước, xa hơn thì đều mơ hồ, ngay cả thần niệm cũng không thể phát hiện được.
Đi được một đoạn, quả nhiên Ngô Bình nhìn thấy một màn sáng cao hơn ba mét, rộng hơn hai mét, có hai người đứng trước màn sáng.
Ngô Bình vừa bước vào đã cảm nhận được khí tức của một người trong đó rất quen thuộc. Mặc dù người này đeo mặt nạ, thay đổi hình dạng nhưng cậu vẫn nhận ra người này chính là Lâm Tôn.
Nếu Lâm Tôn đã đến thì chẳng phải Y Mị cũng ở đây sao?
Quả nhiên trong đầu cậu vang lên một giọng nói êm tai, chính là Y Mị: “Là anh sao?”
Khả năng ẩn giấu khí tức của Ngô Bình rất tốt, Y Mị không thể xác định được thân phận của cậu nên mới mạo hiểm hỏi.