Sau đó cậu hỏi: “Giáo sư Trương đã từng đến bệnh viện chưa?”
Trương Thế Sâm gật đầu mạnh: “Hôm qua tôi đã đến tìm bạn tôi làm kiểm tra chỉ tiết, đúng là tôi đã bị ung thư. Nếu tôi muốn điều trị thì bắt buộc phải cắt bỏ yết hầu, làm sạch hệ thống bạch huyết, sau đó còn phải hóa trị”.
Ông ta nói đến đây thì thở dài: “Nếu vậy tôi thà chết ngay bây giờ”.
Người phụ nữ nghe ông ta nói vậy thì liền khuyên răn: “Thế Sâm, ông đừng nghĩ vậy, chẳng phải bác sĩ Ngô đã đến giúp ông điều trị rồi sao?”
Trương Thế Sâm ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Bình chäm chằm: “Tiểu Ngô, cậu nói xem tôi còn cứu được không?”
Ngô Bình cười, nói: “Giáo sư Trương yên tâm, có tôi ở đây thì đảm bảo có thể trị khỏi được bệnh của ông”.
Trương Thế Sâm thở phào, nói: “Gần đây tôi suy nghĩ rất nhiều, Tiểu Bình à, nếu như cậu có thể chữa khỏi cho tôi thật thì đúng là ông trời đã cho tôi thêm một cơ hội để tái sinh. Để đền đáp cậu, tôi sẽ tặng Tiểu Ngô cậu thứ đáng giá nhất của mình”.
Ngô Bình phất tay: “Giáo sư Trương không cần phải làm vậy, tôi là thây thuốc, chữa bệnh cứu người là bổn phận của tôi”.
Tiếp đó, cậu liền thi triển thủ thuật nhà y, trị hỏi hoàn toàn khối u của Trương Thế Sâm, sau đó kê mấy thang thuốc, bảo ông ta uống thuốc đúng giờ.
Quá trình điều trị không hề đau đớn, cũng chỉ châm
vài mũi, cảm giác có một số sức mạnh kỳ lạ dịch chuyển trong cơ thể. Sau khi điều trị, Trương Thế Sâm cảm thấy nhẹ nhõm cả người, ông ta biết ngay là phương pháp điều trị của Ngô Bình đem lại hiệu quả.
Ngô Bình: “Giáo sư Trương, chắc bệnh của ông đã khỏi rồi”.
Ông ta vô cùng cảm kích, nói: “Tiểu Ngô, thật không biết nên cảm ơn cậu thế nào”.
Ông ta dứt lời thì quay đầu đi về một phía, lấy ra thứ màu trắng giống như mai rùa.
Ông ta đưa thứ đó cho Ngô Bình rồi nói: “Thứ này là do tôi phát hiện được khi còn học đại học. Nó rất thần kỳ, mỗi lân lấy nó ra chơi là tôi lại có đủ loại linh cảm. Nếu lúc học tập mà cầm nó thì hiệu quả sẽ cao gấp mấy lần".
Ngô Bình rất bất ngờ: “Thần kỳ vậy sao?”
Cậu nhìn mai rùa, phát hiện bên trên có phù văn rất nhỏ, lúc cầm nó thì còn có thể cảm giác được một luồng sức mạnh huyền diệu, chỉ là sức mạnh đó không rời khỏi mại rùa.
Bỗng nhiên, một con mèo đen xuất hiện trên vai Ngô Bình, tiếng của nó vang lên trong đầu Ngô Bình: “Bát quái”.
Ngô Bình giật mình: “Mày nói nó là bát quái sao?”
“Lúc bát quái được tìm thấy, đại đạo rền vang, kỳ quang chiếu rọi, lúc đó có ba thứ trong đó bát quái là một trong số những thứ được chiếu rọi. Năm xưa nó vốn ột linh quy, sống rất lâu rồi, sau khi in ấn bát quái thì tu vi thông thiên, trở thành người nắm giữ một phương. Sau đó, không biết tại sao, nó tự tử, chỉ để lại mai rùa còn dấu ấn bát qui
Ngô Bình nghe xong thì biết giá trị của thứ này không thể nào đong đếm được, cậu nói: “Giáo sư Trương, món đồ này quá quý giá, hơn nữa nó cũng rất có ích cho tôi, thế này đi, tôi tặng thêm cho giáo sư Trương. hai viên đan dược nữa”.
Cậu nói xong thì lấy ra năm viên Tôi Hồn Đan. Trước đó cậu đã tặng cho giáo sư Trương một viên, chỉ là ông †a chưa muốn mà thôi.
“Tôi không nhận được đâu”. Trương Thế Sâm từ chối.
Ngô Bình cười, nói: “Xin đừng khách sáo, hai viên còn lại có thể tặng cho người nhà của ông dùng. Loại đan này tên là Tôi Linh Đan, nếu trước đây ông uống nó. thì qua một thời gian bệnh tật trên người sẽ tự hết. Hơn nữa, người uống đan dược này có thể sống hơn một trăm tuổi là chuyện rất bình thường.
Trương Thế Sâm vui mừng: “Vậy thì tôi xin nhận, Tiểu Ngô, thật sự không biết để biểu đạt sự cảm kích của tôi với œ