Chu Tinh không kiềm được, kéo lấy tay Tuyết Vũ,
nước mắt chẳng hiểu vì sao cứ chảy dài, nói: “Kỳ lạ thật, tôi nhìn thấy cô thì có cảm giác rất thân thiết, cứ như kiếp trước chúng ta từng là người thân vậy”.
Đường Ngạo Long run người, giờ thì ông ta đã biết cô gái này chính là cô con gái thất lạc nhiều năm của mình.
“Cậu Ngô, có thể cho tôi biết chuyện này là thế nào. không?”
Ngô Bình cười, nói: “Ông Đường, bà Đường, đây là cô Tuyết Vũ, là cô con gái thất lạc đã nhiêu năm của hai người”.
Cậu vừa dứt lời thì Chu Tỉnh liền ngây ra, bà ta nhìn Ngô Bình: “Cậu nói gì kia? Cô ấy là con gái của tôi sao?”
Tuyết Vũ khóc như mưa, khế gọi: “Mẹ, con là con gái của mẹ đây”.
Cô ta nói xong thì lấy tấm ảnh chụp lúc mình được. hơn bảy tháng từ trong túi ra, tấm ảnh đó được Tuyệt Trần của đạo quan cất giữ, mãi đến gần đây mới giao. cho Tuyết Vũ.
Hai vợ chồng cầm tấm ảnh, vừa nhìn là nhận ra ngay đấy là con gái mình lúc còn nhỏ, hai người lập tức ôm lấy Tuyết Vũ, cả nhà ba người òa khóc.
Sau khi tâm trạng của họ bình tĩnh lại, Ngô Bình nói: “Ông Đường có biết tại sao năm xưa Tuyết Vũ lại bị lạc không.
Đường Ngạo Long liền nhìn sang Ngô Bình, ánh mắt thoáng nét lạnh lùng: “Cậu Ngô biết sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Người bỏ rơi Tuyết Vũ là ông nội của cô ấy, Đường Tứ Trấn”.
Đường Ngạo Long nghe như sét đánh ngang tai, người đờ ra.
Chu Tỉnh thì giận dữ nói: “Đường Tứ Trấn, không ngờ ông ta lại bỏ rơi con gái tôi, thật quá nhẫn tâm”.
Đường Ngạo Long cũng nghiến răng nói: “Bát tự của con gái chúng tôi và ông ấy xung khắc, vì vậy ông ấy mới muốn bỏ rơi cháu ruột của mình”.
Chu Tỉnh nhìn chồng mình chăm chằm nói: “Anh Long, bao năm nay, quy mô của tập đoàn Đường Thị mở rộng gấp mười lần, công lao của anh là lớn nhất trong số †ất cả mọi người. Nhưng bố lại để anh cả nằm giữ công ty, việc gì cũng nhằm vào anh. Anh Long, bây giờ anh biết vì sao rồi chứ?”
Đường Ngạo Long nhắm mắt, nói: “Vì con gái chúng †a nên ông ấy không hề thích đứa con trai như anh”.
“Trong lòng ông ấy luôn xem gia đình chúng ta là cái gai, cùng là cháu nhưng con trai của anh cả vừa sinh ra đã có cổ phần, còn con gái của chúng ta thì sao? Ngoài mặt ông ấy giữ Tiểu Tinh ở bên cạnh nhưng thực tế là muốn kiểm soát Tiểu Tỉnh, không để thằng bé cạnh tranh với anh họ của mình”.
Tuyết Vũ rất vui khi thấy phản ứng của bố mẹ, nếu bố mẹ cô ta làm ngơ với chuyện này thì nhất định cô ta sẽ bỏ đi.
“Con gái ngoan, sau này nhất định bố mẹ sẽ bảo vệ tốt cho con, sẽ không có ai có thể làm hại con nữa”.
Ngô Bình cười, nói: “Ông Đường, Tuyết Vũ không phải người bình thường, ông có biết Thái Hoàng đại giáo ở tiên giới không?”
Đường Ngạo Long là một thành viên của Đường Thị, đương nhiên có hiểu biết rất rộng, thậm chí còn kết giao được với một số người tu hành. Ông ta liền đáp: “Nghe. nói Thái Hoàng đại giáo là thế lực mạnh nhất ở tiên giới,
một số tông phái lớn cũng không thể so bì được.
Ngô Bình nói: “Tuyết Vũ là đệ tử chân truyền của Thái Hoàng giáo, vì vậy người thường đều không dám ức. hiếp cô ấy”.
Đường Ngạo Long run lên, nói với vẻ đầy kiêu ngạo và tự hào: “Đệ tử chân truyền sao?”
Ông ta nhìn sang con gái mình: “Cục cưng, chuyện này là thật sao?”
Tuyết Vũ cười và gật đâu. Đường Ngạo Long cười to con gái ngoan, cục cưng ngoan, con đúng là làm cho bố mẹ được nở mày nở mặt”.
Chu Tỉnh hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, có phải thân phận này của con gái chúng tôi rất cao quý không?”
Ngô Bình hỏi ặc dù một số tài phạt của nước 'Tống trông có vẻ rất hào nhoáng nhưng chỉ cần Tuyết Vũ muốn thì cô ấy có thể tiêu diệt nhà tài phạt mạnh nhất chỉ trong một đêm”.
Đường Ngạo Long cười, nói: “Đương nhiên rồi, năm xưa, sở dĩ một hoàng tử của triều Tống tự dưng phát điên là do đã đắc tội với một đệ tử của đại tông. Sau khi chuyện này xảy ra, hoàng gia phái người đi điều tra nhưng cuối cùng lại không điều tra được gì”.