Nhân Vương!
Mộng Huyền Cơ mừng rỡ, hỏi: “Bây giờ Nhân Vương đang ở đâu?”
Mộng Thiên Dã cười nói: “Nhân Vương đang dẫn binh đi tấn công Man tộc”.
“Được!"
Trong lòng Mộng Huyền Cơ đã được an ủi: “Không nghĩ đến, Mộng thị của ta còn có trung hưng! Nói như thế, những thế lực đuổi giết chúng ta, sẽ không dám dễ dàng ra tay!”
Nhìn thấy tình huống của nhà họ Mộng đã tốt hơn dự đoán, Ngô Bình lập tức không muốn quấy rầy người ta nữa, nói: “Tiền bối, xem ra nhà họ Mộng đã không cần phải tiếp tục ra ngoài tị nạn, vãn bối còn có chuyện khác, nên cáo từ trước”.
Cho dù là Thanh Ngưu hay là Phương Lập, hai người đều có chuyện muốn xử lý, cậu lập tức nói lời từ biệt.
Mộng Huyền Cơ vội vàng nói: “Cậu Ngô nếu đã tới, thì hãy ở trong tộc của tôi mấy ngày để gặp Nhân Vương tộc tôi một lần!”
Có thể thấy, trong lời nói của Mộng Huyền Cơ có chút kiêu ngạo.
Vì thế Ngô Bình nhìn về phía Phương Lập và Thanh Ngưu.
Thanh Ngưu nói: “Chúng ta trở lại Thánh Cổ Đại Lục, cũng không kém mấy ngày”.
Phương Lập cũng nói: “Tất cả đều nghe theo sắp xếp của chủ nhân”.
Ngô Bình gật gật đầu: “Vậy làm phiền các vị mấy ngày”.
Tuy vai vế của Mộng Huyền Cơ cao, thế nhưng người trong tộc cũng có không ít người có bối phận ngang ông ta. Nhà họ Mộng có được huyết mạch của chúa tể, có không ít chiến sĩ mạnh mẽ được ra đời trong tộc, thường thì bọn họ có thể sống được mấy ngàn năm. Đương nhiên, trên thực tế không có được nhiều người có thể sống lâu như thế, bọn họ sống được mấy trăm tuổi thì sẽ tử vong. Thế nhưng, mỗi ngày ở Thánh Cổ Đại Lục đều sẽ có xung đột, phải đánh giặc, ngay cả người trưởng thành có tu vi cao cũng khó mà sống thọ, chết tại nhà, đại đa số người trong tộc sẽ chết trên sa trường”.
Mấy người Ngô Bình được mời lên một con hổ, xích hổ đi nhanh như gió, trong chốc lát sau, bọn họ đã đi vào một tòa thành lớn.
Ở Thánh Cổ Đại Lục, chỉ nơi mà Nhân Vương cai trị mới có thể xuất hiện được thành thị lớn. Những thành thị này, sẽ trở thành trung tâm mậu dịch trong vòng mấy ngàn dặm quanh đó, kinh tế phồn vinh, nhân văn hội tụ.
Những thành thị này, đều được đặt tên theo họ của Nhân Vương. Như tòa thành lớn ở trước mặt Ngô Bình đây, được gọi là thành Mộng Hoa.
'Thành Mộng Hoa rộng một trăm năm mươi dặm, từ nam đến bắc rộng một trăm hai mươi dặm, bên trong thành có mấy trăm vạn thị dân cư trú. Cùng với đó, có vô số thị trấn, bộ lạc nằm rải rác xung quanh thành Mộng Hoa.
Đi vào thành Mộng Hoa, Ngô Bình có thể cảm nhận được sự phồn hoa ập vào trước mặt mình, cùng với người đi lại đông đúc trên đường. Đường phố vô cùng rộng, rộng đến mức mấy con xích hổ to có thể song song đi với nhau.
Dọc theo đường đi, có rất nhiều tộc nhân của Mộng tộc ra chào đón, xích hổ đi rất chậm. Cứ đi như thế được nửa giờ, đến một con phố cũng không đi xong.
Ngô Bình hơi mất kiên nhẫn, cậu muốn đi dạo một chút, lập tức nói với Mộng Huyền Cơ: “Tiền bối, chúng ta đi dạo xung quanh một lát, sau đó sẽ đi bái phỏng Nhân Vương”.
Mộng Huyền Cơ cũng phải đi gặp không ít người mới có thể hiểu được tình hình ở trong tộc, ông ta lập tức đưa khối tiên phù giao cho Ngô Bình, nói: “Cũng được. Cậu Ngô có chuyện gì thì hãy nhanh chóng liên lạc với tôi”.
Bắt lấy tiên phù, Ngô Bình lập tức nhảy xuống xích hổ, biến mất bên trong biển người.
Người ở Thánh Cổ Đại Lục đều cao hơn người bình thường một cái đầu. Ở đây, người cao một mét chín là bình thường, người cao hơn hai mét có thể nhìn thấy ở khắp nơi.
Đi trong biển người, Phương Lập cười nói: “Chủ nhân, Thánh Cổ Đại Lục có rất nhiều đồ vật ở Tiên Giới không cớ”.
“Như là?”, Ngô Bình hỏi.
“Như Bí Tinh”. Mộng Huyền Cơ nói: “Bí lực ở Tiên Giới tương đối loãng, khó có thể cảm ứng được. Nhưng nếu trực tiếp dùng Bí Tinh để tu luyện, vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều”.
“Giá Bí Tinh ở nơi này ra sao?”, cậu hỏi.