Chương 651
Anh quan sát thì thấy sau cánh cửa giữa có đường đi, còn hai cánh cửa hai bên thì có ẩn chưa sát khí. Sau một lúc do dự, anh đã giơ tay áp lên cánh cửa ở giữa, anh vận chuyển nội lực rồi ấn nhanh nhiều lân lên cánh cửa ấy.
Rắc, cơ quan trong cánh cửa được khởi động, Ngô Bình ra sức đẩy thì cửa đã mở.
Lúc này, anh khởi động nhãn lực mở một cơ quan ở cửa, mấy miếng kim loại rơi xuống, để lộ ra một lỗ hổng đen ngòm.
Ngô Bình hét to lên, nhưng âm thanh ấy vang xa đi rồi biến mất.
Nghe thấy tiếng hét ấy, mọi người bên ngoài đều biến sắc mặt, Trương Tây Linh giậm chân nói: “Xong rồi”.
Dù cách xa mấy trăm mét, nhưng vì là người của Mặc Môn nên Triệu Phi Công vẫn nghe thấy tiếng cơ quan, gã khẽ thở dài: “Là cơ quan ngầm, e là lành ít dữ nhiều”.
Trương Tây Linh khởi động thần niệm để thăm dò tình hình bên trong, song chỉ phát được hơn chục mét đã bị sát khí bên trong trừ khử.
Giáo chủ Hắc Thiên nói: “Triệu Phi Công, cậu tinh thông cơ quan nên tiếp theo đành trông cậy vào cậu vậy”.
Triệu Phi Công gật đầu: “Nhưng mà tiền…”
Trương Tây Linh cau mày: “Chỉ cần cậu dẫn chúng tôi an toàn đi vào trong thì tiền nong không thành vấn đề”.
Triệu Phi Công cười nói: “Thôi chúng ta cứ thống nhất giá đi”.
Trương Tây Linh nhìn gã: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Triệu Phi Công cười lớn đáp: “Hai tỷ”.
Trương Tây Linh híp mắt lại: “Hai tỷ?”
Triệu Phi Công: “Mất hai tỷ để mở một mộ tiên, đáng lắm!”
Giáo chủ Hắc Thiên: “Được, tôi đồng ý hai tỷ”.
Triệu Phi Công nói ngay: “Các vị cứ chờ ngoài này, để tôi vào trong thăm dò”, nói rồi, gã cũng đi vào trong.
Sau khi đi qua cánh cửa, gã lấy một tấm ngọc bài ra, nó toả ra ánh sáng màu trắng, đẩy lùi sát khí bên trong.
Lúc này, Triệu Phi Công đã nhắm mắt lại, nếu Ngô Bình ở đây thì sẽ phát hiện gã đã tu luyện được thần thức, hơn nữa còn là hai thần thức mắt và thân thể.
Triệu Phi Công đang mò mẫm bên ngoài, còn Ngô Bình thì đã đi vào cánh cửa ở giữa.
Con đường sau cánh cửa không có cơ quan, anh đi hơn năm mươi mét rồi tiến vào một ngôi mộ rộng lớn. Ngôi mộ này rộng hơn một nghìn mét vuông, xung quanh là các cây cột, còn ở giữa là một cái quan tài đen sì.
Thấy thế, Ngô Bình lẩm bẩm: “Nếu Đinh Mặc ở đây chắc sẽ vui lắm”.
Đinh Mặc là đạo nhân dời núi nên thích nhất là những ngôi mộ tiên.
Ngô Bình đi quanh quan tài một vòng, nhưng mặt lại nhăn nhó. Anh phát hiện bên trong quan tài phong ấn một thi thể có sát khí ngất trời.
Trên người thi thể này có dán một lá bùa trấn thi rất kỳ diệu. Thi thể này cao hơn hai mét, đôi mắt đỏ ngàu, móng tay đen sì sắc như dao, hơn nữa ở ngực có một viên đan dược màu đen.
“Đây là một cương thi”, Ngô Bình hít vào một hơi lạnh, đây là mộ tiên cơ mà, sao lại có cương thi?
Anh nhìn tiếp xuống dưới thì thấy dưới quan tài còn một mộ thất nữa.