Nghe đến đó, Ngô Bình lập tức nổi nóng, hỏi: “Người nào mà to gan như thết”
Dương Ngọc Thanh lấy ra một danh sách, nói: “Mấy ngày nay, tôi cho người điều tra, đại khái đã tìm hiểu rõ ràng về đám người này”.
Ngô Bình vừa xem thì phát hiện những người gây rối này đều là thế gia tu hành ở Giang Nam, có võ học thế gia, còn có một số ít là người nhà của quan to trong triều. Trước khi Giang Nam Vương là cậu xuất hiện, những người này hô mưa gọi gió ở Giang Nam, chính quyền địa phương cũng không dám quản bọn họ. Đặc biệt là những người là thân thích của quan to trong triều, bọn họ chính là thổ hoàng đế ở chỗ này.
Nhìn thấy thân phận của mấy người này, Ngô Bình không khỏi cảm thấy kỳ quái, cậu nói: “Thế gia tu hành thì không nói, thủ đoạn của bọn họ vượt xa thường nhân. Còn quan to ở Đại Hạ lại dựa vào cái gì mà dám đối kháng với bổn Vương?”
Dương Ngọc Thanh im lặng vài giây, nói: “Ở Đại Hạ có một lời đồn, nói là Giang Nam vẫn ở Đại Hạ, Vương cũng chịu sự quản thúc của Đại Hạ, tạm quản Giang Nam. Nhóm người này có hậu phương rất vững, hơn nữa bọn họ cũng không biết thân phận thật sự của Vương, đương nhiên cũng sẽ không xem Vương của tôi là Vương”.
Ngô Bình cười lạnh: “Bọn họ thật sự coi bản thân cao quá rồi! Lão Dương, theo anh thì chuyện này nên xử lý thế nào?”
Dương Ngọc Thanh trả lời ngay lập tức, nói: “Giết một người răn trăm người!”
Ngô Bình cảm thấy thật hài lòng, hỏi hắn: “Có ai được chọn không?”
Dương Ngọc Thanh lấy ra một danh sách, trên đó có ba thế lực, cả ba thế lực này đều vô cùng lớn.
Trong ba thế lực này, một cái là thế gia tu hành, nhà họ Uông, một cái là bang phái, Tứ Long Bang; một cái là quan to trong triều, em trai của Hình Bộ thượng thư, Hoàng Triều Tân.
Dương Ngọc Thanh: “Vương, ba thế lực này liên tục gây rối, Tứ Long Bang là kiêu ngạo nhất, còn đánh chết người mà chúng ta phái đi; Hoàng Triều Tân là bá đạo nhất, hắn chiếm cửa hàng, xí nghiệp của nhà người ta, ép mua ép bán; nhà họ Uông là chỗ cao cao tại thượng nhất, thậm chí còn khinh thường khi thấy người của chúng ta, trước đây người của chúng ta không có cách nào tiếp cận được nhà họ Uông”.
Trong dánh sách viết rất rõ ràng, nhà họ Uông là hậu phương của một số thế lực ngầm, thường xuyên phái côn đồ, đi hà hiếp dân lành, cướp đoạt địa bàn.
Ngô Bình nói: “Hôm nay tôi đi xử lý mấy chỗ này”.
Sau khi hỏi thêm một chút chuyện khác, Ngô Bình lập tức nói Dương Ngọc Thanh lui ra, sau đó cậu gọi Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch đến, nói bọn họ đi đến nhà họ Uông một chuyến.
Hai người Liễu - Nghiêm đương nhiên biết tình huống của nhà họ Uông, tác phong của nhà họ Uông tàn nhẫn, dân chúng không biết đến thế lực này nhiều lắm, nhưng trong tay đối phương lại khống chế đến bảy bang hội, trải rộng khắp Giang Nam, thậm chí là ngoài khu vực Giang Nam.
Ngô Bình ở nhà chờ tin, nửa tiếng sau, Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch trả lời, trên người hai người đều nồng nặc mùi máu.
“Thế nào?”, cậu hỏi.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhà họ Uông có chỗ dựa, có một vị trưởng lão của tông môn hạng hai”.
Ngô Bình cười lạnh: “Một tông môn hạng hai mà lại kiêu ngạo như thết”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Bọn tôi đã báo thân phận của cậu, gia chủ của bọn họ đều bị dọa đến trắng bệch, vài người quản sự tự động bước ra, chặt một tay của mình trước mặt mọi người, có một người cũng lao cổ, hy vọng cậu có thể tha thứ cho bọn họ”.
Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Thái độ cũng không tệ lắm”.