Ngô Bình không khỏi hướng đến chuyện đó, nói: “Một ngày nào đó, tôi cũng muốn trở thành Chúa Tể, bảo vệ Nhân Tộc!”
Liễu Mị nói: “Anh Bình, nhất định anh có thể làm được!”
Đang lúc mấy người nói chuyện, Chu Huyền Đan đi đến đây, ông ấy cười nói: “Cậu Ngô, viện trưởng nói với tôi nói lại với công tử, sau này tôi chính là tùy tùng của công tử, nếu công tử có chuyện gì thì cứ nói tôi đi làm cho.
Ngô Bình cười nói: “Chu tiền bối, không phải ông phụ trách Đại Hội Tuyển Tài sao?”
Chu Huyền Đan cười nói: “Hiện tại viện trưởng muốn tôi trở lại Học viện để làm việc. Công tử sau này gọi tôi là lão Chu là được”.
Ngô Bình: “Thế lão Chu, tôi muốn Liễu Mị cũng đến Học viện”.
Chu Huyền Đan nói: “Chuyện này cũng dễ dàng, không cần phiền đến viện trưởng, Thật ra học viện có danh sách tuyển riêng, công tử chỉ cần tìm Dược Lão nói một tiếng, cô Liễu sẽ được vào Dược Viện”.
Ngô Bình: “Vậy tôi đi nói với sư phụ một tiếng”. Thanh Ngưu nói: “Hiện tại công tử đã vào học viện,
tôi cũng không còn gì để lo lắng. Đã xa cố hương lâu như thế, tôi phải về một chuyến rồi”.
Thanh Ngưu đã ở bên cậu bầu bạn rất lâu, Ngô Bình vô cùng tin cậy anh ta, nói: “Anh Ngưu, tuy tôi không muốn anh đi, nhưng dẫu sao anh cũng phải làm việc của mình, sau này chúng ta liên lạc thường xuyên, chờ tôi có thời gian, nhất định sẽ đi đến cố hương của anh Ngưu”.
Thanh Ngưu cười nói: Công tử. Chờ khi tôi có thời gian cũng nhất định sẽ đến Học viện để tìm công tử”.
Hai bên lưu luyến chia tay, Ngô Bình vẫn tiễn đến cửa lớn ngoài đô thành, lúc này mới nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi.
Chu Huyền Đan đi theo bên cạnh, cười nói: “Công tử, Thanh Ngưu này hình như có lai lịch không đơn giản”.
Nhô Bình: “Tổ tiên của Thanh Ngưu là tọa ky của Thánh Hoàng”.
Chu Huyền Đan gật đầu: “Khó trách. Có thể trở thành bạn với công tử, nhất định là người bất phàm”.
Sau đó ba người trở lại Học viện Dược Viện, Ngô Bình vừa nói chuyện của Liễu Mị ra, Dược Lão đáp ứng ngay lập tức, cho Liễu Mị một thân phận học sinh. Hơn nữa, ông ấy còn cho Liễu Mị tùy chọn một lĩnh vực nào đó để tiến hành học tập. Trong Học viện có Vườn thuốc, Kiếm Cốc, Vu Sơn, Võ Điện, vân vân, Liễu Mị có thể tự mình lựa chọn.
Sau khi Liễu Mị suy xét một lúc, quyết định đến Vu Sơn để tu hành. Truyền thừa bên trong Vu Sơn, là vu thuật thượng cổ, cô ấy thực sự cảm thấy rất hứng thú với cái này.
Sau khi an bài cho Liễu Mị, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu đan thư.
Trong nháy mắt, cậu đã ở Học viện được ba ngày, ngoại trừ lúc đọc sách thì đi luyện đan. Nhờ có Dược Lão chỉ điểm, cậu đã học rất nhanh, đã luyện chế ra được mấy loại kỳ đan bây giờ.
Hôm nay, cuối cùng cậu cũng ra khỏi tiểu lâu. Trong viện có mười mấy người, bọn họ đến giờ vẫn chưa rõ ràng lắm thân phận của Ngô Bình. Nhất thời, có một người học sinh vẫy vẫy tay với Ngô Bình, nói: “Mới tới, cậu lại đây”.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, người gọi cậu chính là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, làn da trẳng nõn, mắt phượng môi đỏ, eo thon gọn, tuy rằng chỉ mặc một cái áo bào đơn giản, nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp trời ban.
Nhìn thấy đối phương là một mỹ nhân, Ngô Bình cười đi đến: “Có việc gì sao?”
Cô gái chỉ vào dược liệu ở trước mặt, nói: “Đây là thẻ bài của tôi, cậu đem số dược này đưa đến dược phòng đi.
Mặc dù Ngô Bình đã bái sư, nhưng vẫn luôn ở trong lâu tập trung học tập và luyện đan, không hề ra ngoài đi lại, cho nên cậu cũng không biết dược phòng ở đâu, lập tức hỏi: “Làm sao đi đến đó?”
Mỹ nữ không kiên nhấn, nói: “Cậu là tạp dịch, không biết tự đi hỏi hay sao?”
Tất cả học sinh của Vườn thuốc đều có đồng phục, vì Ngô Bình là đệ tử của Dược Lão, cũng không mặc loại đồng phục này nên bị coi thành tạp dịch.