Ngô Bình không thèm nhìn, cất kiếm, xoay người hỏi người áo bào trắng: “Có thể tuyên bố kết quả chưa?”
Gương mặt của người áo bào trắng ngu ra, hai giây sau mới vội vàng nói: “Ngô Bình thắng, trở thành người đứng đầu Đại Tiên Bảng!”
Sau đó, hắn ta giao bảy trăm nghìn tỷ tiền đại đạo cho Ngô Bình. Đương nhiên, còn bang thưởng đánh bại đệ nhất Đại Tiên Bảng cho Ngô Bình, một trăm nghìn tỷ tiền đại đạo với một chú pháp thượng phẩm thiên cấp, một bộ vũ kỹ thượng phẩm thiên cấp!
Ngô Bình lấy được tiền và phần thưởng, không nói gì nữa mà sử dụng Truyền 'Tống phù rời khỏi cung điện.
Trở lại Hà gia, anh đưa chú pháp và vũ kỹ cho Hà Tử Trần. Hiện tại, anh đã không cần những thứ này rồi.
Hà Tử Trần nghe Ngô Bình đã đứng đầu Đại Tiên Bảng, vừa mừng vừa sợ: “Tốt quá, tôi biết anh Bình sẽ thành công mài!”
Ngô Bình hỏi: “Lệ gia với Thường gia phản ứng thế nào?” Hà Tử Trận lắc đầu: “Không có phản ứng gì, vẫn giữ thái độ như cũ”.
Ngô Bình: “Thế đánh trước một trận đã, để hai nhà đó biết sự ghê gớm của chúng ta”.
Hà Tử Trần giật mình: “Làm sao đánh?” Ngô Bình cười nói: “Tìm đại quân dị tộc, giết một trận chứ sao”.
Hạ Tử Trận cười khổ: “Nhưng bây giờ, số người của chúng ta chẳng bao nhiêu hết”.
Ngô Bình: “Nhiều ít người đều giống nhau thôi, tôi đánh tiên phong. Mấy dị tộc. xung quanh đây có đám nào mạnh nhất?”
Hà Tử Trần lập tức lấy ra một tấm bản đồ, bản đồ Thiên Nguyên và Chu Biên. Cô ấy chỉ vào phía tây Thiên Nguyên nói: “Cách Thiên Nguyên ba nghìn năm trăm dặm có một nhóm Linh Giáp tộc”, tầm hơn ba vạn lính. Bọn chúng rất tàn nhẫn, rất thích ăn trẻ con nhân loại, đặc biệt là trẻ em sơ sinh. Nếu như gặp được phụ nữ nhân loại tuổi trẻ sẽ nhận làm nô lệ, mỗi ngày làm nhục mấy lần cho đến khi mấy đứa bé gái đó chết mới thôi”.
Ngô Bình: “Linh Giáp tộc có đặc điểm gì?”
Hà Tử Trần: “Trong huyết mạch của đám Linh Giáp tộc này có một loại thần thông trời sinh, chúng có thể ngưng tụ một linh giáp ngoài cơ thể. Linh giáp không sợ nửa lửa, đao thương, không sợ pháp thuật thần thông cho nên rất khó đánh chúng”.
Ngô Bình hỏi: “Sợ độc không?”
Hà Tử Trần lắc đầu: “Tôi không biết rõ lắm, sức chiến đấu của hơn ba vạn Linh Giáp tộc này rất đáng sợ. Chỉ mười ngày ngắn ngủn đã diệt hai tông môn hạng nhất và bốn tông môn hạng hai”.
Ngô Bình nói: “Thú vị đấy! Bây giờ, tôi phải đi bắt một Linh Giáp tộc để nghiên cứu”.
Ngô Bình nghỉ ngơi một chút rồi dùng cơm chiều với Hà Tử Trần, sau đó một mình đến địa bàn Linh Giáp tộc.
Tuy rằng Linh Giáp tộc chỉ có mấy vạn người, lại tấn công và chiếm được khu vực rất lớn xung quanh. Mỗi ngày bọn chúng đều giết và đánh cướp, rất ít khi giữ lại người sống.
Một tòa đại thành của nhân loại có ba nghìn Linh Giáp tộc chiếm giữ, dân chúng trong thành bị biến thành nô lệ và trâu ngựa, nhìn thấy Linh Giáp tộc phải quỳ trên đất trước mặt chúng cho đến khi chúng rời đi xa. Có một ít binh sĩ Linh Giáp tộc càng không kiêng nể, thấy cái gì thích thì mượn, thì cướp. Mỗi nơi hẻo lánh trong thành, thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc và tiếng kêu thảm thiết.
Ngô Bình đi vào một gia đình, trong đó có một người phụ nữ ôm một đứa bé mới một tuổi trong ngực vội vàng trốn trong phòng không dám xuất hiện. Lúc này, ba tên Linh Giáp binh vọt vào. Đám tộc trưởng Linh Giáp tộc này khá giống với nhân loại, chỉ khác dáng người thấp hơn, mặt hình chữ nhật, da màu xám trắng, mắt đen như rùa, tóc màu lam xám, đầu lưỡi giống lưỡi rắn.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!