Thần Y Trở Lại

Chương 6718

Anh đã Cực Thiên Cảnh, nên cảm thấy có thể thử đến tìm hiểu Hoàng Đồ đại diện cho Quyền hành. Thoắt cái, anh đã cảm giác chạm đến được đến biên giới của Quyền hành. Nhưng khoảng cách giữa việc nắm bắt Quyền hành, vẫn còn cách một tầng gì đó nữa.

Anh biết thời cơ vẫn chưa đến, nên quyết định thử nó sau khi đạt đến Đạo Cảnh Tầng 10 hoặc là Thánh Vương Cảnh.

Ngay khi Ngô Bình đang tìm hiểu Hoàng Đồ, bầu trời đánh xuống một luồng áp lực. Hầu như tất cả tu sĩ Thiên Giới đều cảm nhận được, họ đều nhìn lên bầu trời.

Ngô Bình vừa đi ra khỏi tu luyện, lập tức nhìn thấy trên bầu trời đột nhiên có một gương mặt xuất hiện đang quan sát khu vực phía dưới. Anh vừa thấy gương mặt này, lập tức biết người này là một cường giả Tê Thiên Cảnh!

Ngô Bình âm thầm giật mình, vội đến gặp Thiên Tố Âm. Lúc này, nàng đang đứng trên đỉnh một tòa nhà, mỉm cười nhìn mặt người trên bầu trời.

Nàng thấy Ngô Bình xuất hiện, lập tức cười nói: “Nhờ có đan dược của Lý đan sư mà sư tôn của ta đã thăng cấp lên Tê Thiên Cảnh sớm đấy!”

Ngô Bình hỏi: “Lệnh sư là?”

“Ngọc Hoàng Đạo Tôn”. Thiên Tố Âm nói: “Sư tôn của ta luôn rất an phận, người biết về ông ấy không nhiều”.

Ngô Bình im lặng như đang suy nghĩ gì đó, xem ra vị Ngọc Hoàng Đạo Tôn này có gì đó hơn người. Dù không có đan dược của anh đi chăng nữa, ông ấy cũng có thể đột phá chỉ có điều là thời gian sẽ dài hơn thôi.

“Có được một Tề Thiên Cảnh rồi, sẽ có được người thứ hai và người thứ ba. Lệnh sự có thể thành người thứ hai, cũng hiếm có rồi”. Ngô Bình chúc mừng Thiên Tố m.

Thiên Tố Âm cười nói: “Sưtoon của ta sẽ tranh đoạt vị trí Thiên Đế của Thiên Quyền”.

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Đông Gia là người của Thiên gia, chẳng lẽ không đứng bên phe Thiên Quyền à?”

Thiên Tố Âm không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Tu sĩ Tê Thiên Cảnh không chỉ có tuổi thọ sánh ngang với đất trời, còn có thể đạt được Quyền hành nào đó từ trong Đại Đạo. Quyền hành của Thiên Quyền là xóa bỏ, sinh linh nào bị xóa thì sẽ biến mất hoàn toàn và những trí nhớ về họ sẽ biến mất sạch từ kinh nghiệm, mối quan hệ đều biến mất.

“Quyền hành của sư tôn ta là quyền hành Vận Mệnh, người sở hữu nó có thể thay đổi vận mệnh của sinh linh. Sư tôn ta có quyền sửa đổi mệnh xấu hay tốt cho một người.

Ngô Bình hỏi: “Trình độ sửa chữa đến mức nào?”

Thiên Tố Âm:" Ví dụ như một tên ăn mày luôn ăn xin hằng ngày trên đường cái, nên bị lạnh chết. Nhưng nếu sư tôn của ta đổi vận mệnh cho hắn ta, thì hắn ta có thể biến thành người giàu có, ăn sung mặc sướng cả đời. Thậm chí, hắn có thể trở thành tu sĩ, cường giả Hỗn Độn Cảnh. Hoặc ví dụ như một người tương lai có thể trở thành cường giả Tê Thiên Cảnh, nhưng sau khi hắn ta bị sư tôn thay đổi vận mệnh thì sẽ trở thành tên ăn mày, sống đau khổ cả đời”. 

Ngô Bình: “Quyền hành của hai người này có thể ảnh hưởng đến bất cứ sinh linh nào à?”

Thiên Tố Âm: “Đương nhiên là không rồi, các người nắm quyền hành sẽ không can dự vào chuyện của nhau. Nói cách khác, những người nắm quyền hành không ảnh hưởng hay tác động được với những người có quyền hành khác. Mặt khác, người nắm quyền hành phải tính đến sự ổn định. Ví dụ như Thiên Quyền, nếu tên này giết một cường giả thì sẽ tiêu hao một phần quyền lực của bản thân. Nếu quyền lực của hắn ta cứ luôn tiêu hao như thế, thì ngày nào đó sẽ bị hao tổn sạch. Cho nên, cường giả Tê Thiên Cường sẽ không dễ dàng sử dụng quyền hành của mình. Đương nhiên khi sử dụng quyền hành không cần thiết phải tiêu hao quyền lực, nếu người sử dụng quyền hành có thể khiến thế giới trở nên ổn định hơn thì sẽ quyền lực của người đó sẽ tăng lên”.

Ngô Bình: “Hình như, hai quyền hành này có thể giúp đỡ cho người khác”.

Thiên Tố Âm gật đầu: “Đúng thế, nên ta cảm thấy lão già sư tôn của mình thích hợp là Thiên Đế hơn”.

“Nếu sử dụng quyền hành, thì phần thắng của Ngọc Hoàng lại lớn hơn một chút”. Ngô Bình nói.

Thiên Tố Âm cười nói: “Sư tôn ta muốn gặp mặt ngươi đấy Lý đan sư”.

Ngô Bình âm thầm giật mình, hỏi lại: “Là sao?”

Thiên Tố Âm nói: “Đi theo ta gặp sư tôn thôi!”

Nàng ta lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi ném xuống đất, chiếc hộp đó lập tức bay ra một màn sáng rồi kéo Ngô Bình vào bên trong.

Hai người đi xuyên qua màn sáng đến trước một cung điện khổng lồ, cửa điện đang mở, bên trong truyền đến giọng nói trầm ấm và ôn hòa.

“Tố Âm mời tiểu hữu vào đây đi”.

Hai người đi qua cửa điện, đập vào mắt là một ông già tóc tím đang chải lông cho một con mèo. Con mèo này có mắt màu xanh, cả cơ thể đều là màu xám, trông mập mạp đáng yêu vô cùng.

Ông già này tuy tuổi đã cao, nhưng cơ thể vẫn rất săn chắc và khỏe mạnh. Ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Đa tạ đan dược của Lý tiểu hữu đã giúp cho ta lấy được tiên cơ và thăng chức sớm hơn một trăm năm”.

Ngô Bình vội nói: “Tiền bối khách sáo rồi, ta chỉ luyện vào lò đan được mà thôi. Không dám nhận!”

Ông già này chính là Ngọc Hoàng Đạo Tôn cách đây không lâu, nhưng bây giờ đã thành Ngọc Hoàng Thiên Tôn rồi. Thiên Tôn có thể xưng là cường giả Tề Thiên Cảnh, nhưng có vào cường giả đạt Hỗn Độn Cảnh Hậu Kỳ cũng sẽ được người ta gọi là Thiên Tôn. Hai danh xưng này sử dụng không nghiêm khắc cho lắm giống như là Nguyên Thủy Đạo Tôn, đôi khi sẽ có người gọi ông ấy là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

“Tiểu hữu đã khiêm tốn quá rồi, ngươi có thể luyện ra đan dược như thế thật là thiên tài tuyệt thế. Ta sẽ giúp tiểu hữu thay đổi vận mệnh tương lai của mình để cảm ơn”. 

Ngô Bình nhìn ông ấy nói: “Đa tạ tiền bối đã có ý tốt! Nhưng ta không cần sửa vận mệnh của mình”.

Ngọc Hoàng Thiên Tôn cười trừ: “Ta có thể nhìn thấu được. vận mệnh của một người, tuy vận mệnh của tiên hữu tốt nhưng sau ba năm sẽ bắt đầu xuống dốc. Người nhà và bạn bè của tiểu hữu cũng sẽ bị liên lụy”.

Ngô Bình nheo mắt hỏi: “Tiền bối có thể nhìn được kẻ nào làm ta tuột dốc không?”

Ngọc Hoàng Thiên Tôn lắc đầu: “Ta chỉ có thể nhìn thấy vận mệnh của ngươi, chứ không rõ tình hình cụ thể ra sao”.

Đối phương nói thế làm Ngô Bình hơi lo, chẳng lẽ bản thân thật sự sẽ tuột dốc sau ba năm sao? Anh muốn chấp nhận dự đoán của đối phương, nhưng mà lại có một sự từ chối từ sâu trong đấy lòng. Mà loại cảm giác này rất mạnh mẽ, khiến anh thấy căng thẳng.

Anh nói: “Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, nhưng hiện tại ta vẫn chưa muốn đổi vận mệnh”.

Ngọc Hoàng Thiên Tôn cũng không ép, đành nói: “Được rồi! Một lát nữa ta sẽ chạm mặt với Thiên Quyền, mọi chuyện mà thuận lợi ấy thì ta sẽ nắm quyền Thiên Đình sau một trăm ngày nữa. Khi đó, nếu tiên hữu có chuyện gì thì đến Thiên Đình tìm lão phu”.

Ngô Bình: “Chắc chắn rồi”.

Sau khi hai người rời khỏi đại điện, Thiên Tố Âm khó hiểu với lựa chọn của Ngô Bình. Nàng ta cau mày hỏi: “Lý đan sư có biết mình vừa từ chối cái gì không? Nếu sư tôn của ta đã muốn thay đổi mệnh số cho ngươi, thì chắc chắn tương lai ngươi sẽ thuận buồm xuôi gió đấy!”

Ngô Bình nói: “Vận mệnh của ta thì do chính ta quyết định”.

Thiên Tố Âm lắc đầu: “Thôi được, ta tôn trọng quyết định của ngươi. Nếu ngươi nghĩ thông suốt, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào cũng được. Lúc đó, ta sẽ đến xin sư tôn thay đổi mạng số cho ngươi”.

Ngô Bình đã thành công về kế hoạch lần trước, nên lại quay về Ngọc Kinh Tiên Cung. Anh vừa vào Ngọc Kinh Tiên Cung đã cảm giác một luồng áp lực khủng khiếp từ trên trời đè xuống. Một gương mặt khổng lồ xuất hiện lên bầu trời, uy nghiêm như quản cả trời!”

Anh vừa nhìn gương mặt này, cũng biết Nguyên Thủy Đạo Tôn của mình đã thăng chức lên Tề Thiên Cảnh!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment