Ngoại trừ chuyện này ra, Luyện Đan Viện còn tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp cho các Luyện Đan Sư hoang dại.
Có một số luyện đan sư có thiên phú nhưng bản thân và tài nguyên lại thiếu, kinh nghiệm luyện đan còn thiếu, truyền thừa không hoàn chỉnh, chuyện này dẫn đến sự tiến bộ của bọn họ bị chậm lại.
Có được Luyện Đan Viện huấn luyện, bọn họ có thể nhanh chóng mà trưởng thành.
Mất một tháng rưỡi Ngô Bình mới thiết lập được khuôn khổ, còn lại thì đưa cho cấp dưới phụ trách, anh không cần phải cầm tay chỉ điểm nữa.
Trong khoảng thời gian này, bên phía Huyền Minh Đạo Tràng đã có được tin tức, người đứng sau đã được điều tra rõ, chính là một vị đệ tử của một Thiên Tôn khác.
Huyền Minh Đạo Tràng bởi vì thế mà giận dữ, hai bên xảy ra xung đột kịch liệt, bên nào cũng đều có tử thương.
Nói đến việc luyện đan, Lạc Ngưng Đan cũng là một chuyên gia. Hơn một tháng này anh dùng đan dược để thăng tiến tu vi của Lạc Ngưng đan lên đến Hỗn Độn Tam Cảnh, sau đó để cho nàng đảm nhiệm chức phó viện chủ.
Một ngày nọ Ngô Bình đang luyện đan thì bỗng nhiên có người đến báo: “Viện chủ, có người chạy đến nhà kho cướp đoạt đan dược! Còn đả thương Luyện Đan Sư!”
Ngô Bình sửng sốt, người đến đây điên rồi à, vậy mà dám đánh người của Luyện Đan Viện! Anh vung tay áo, lập tức xuất hiện ở nhà kho.
Nhà kho là nơi để gửi đan dược, các loại đan dược sau khi được luyện chế đầu sẽ được đăng ký tại nơi này, sau đó lại phân phối xuống dưới hoặc nộp lên cho Thiên Đình.
Ngô Bình vừa mới đi đến thì thấy có một thiếu niên đi ra từ nhà kho, ở phía sau của cậu ta là một đám Luyện Đan Sư đang bị thương. Hai người chạm mặt nhau, thiếu niên cũng không thèm nhìn đến mặt anh, giơ tay lên là một luồng tiên quang.
Luồng ánh sáng này dừng ở trên người của Ngô Bình vậy mà làm cho cơ thể của anh hơi hơi cứng đờ, sau đó đã bị đạo pháp của anh dập nát.
Thiến niên kia sửng sốt, thủ đoạn của cậu ta trăm thí bách linh, cho dù có là Hỗn Độn Đạo Tôn nhưng sao người này lại không có chuyện gì được?
Đang lúc cậu ta còn nghi ngờ thì cảm giác trên cổ hơi lạnh, một thanh bảo kiểm đột ngột xuất hiện, lại con đang đặt trên cổ cậu ta.
Thiếu niên kia vội vàng giơ tay lên, trên mặt không hề có chút hoảng hốt nào, cười nói: “Ta khuyên ngươi nên thu hồi thanh kiếm này lại, ta không phải là người mà ngươi có thể trêu chọc”.
Ngô Bình trầm giọng, nói: “Nhà kho trọng địa của Luyện Đan Viện, ngươi cũng dám chạy đến đây đả thương người, đoạt đan dược, lá gan của ngươi cũng không nhỏ!”
Thiếu niên nhíu mày: “Đan dược của các ngươi được ta nhìn trúng đã là vinh hạnh của Luyện Đan Viện các ngươi. Đừng nói là ngươi, ngay cả Thiên
Đế của các người khi thấy ta cũng còn phải khách khít”
Trong lòng Ngô Bình chợt động, hỏi: “Ngươi là người nào?”
Thiếu niên ngạo nghễ nói: “Đệ tử của Thiên Đạo Môn, Dương Huy!”
Ngô Bình: “Thiên Đạo Môn? Chưa từng nghe qua!”
Thiếu niên: “Ngươi chưa từng nghe qua thì cũng là bình thường thôi! Thiên Đạo Môn là tông môn kéo dài qua nhiều kỳ nguyên, tổ sư gia của bọn ta chính là người khai sáng ra tiên đạo, Tiên Đạo Tổ Sư!”
Ngô Bình giật mình kinh ngạc: “Ồ, Tiên Đạo Tổ Sư.
Vậy sao trước kia các người lại không xuất hiện?”
Thiếu niên: “Trước kia thời cơ chưa chín muồi, cho nên tu sĩ ở tầng dưới như các người không thể biết được chuyện này. Bây giờ Thiên Giới đã xuất hiện trở lại, cao thủ Tê Thiên Cảnh đã xuất hiện, cũng là thời điểm để bọn ta rời núi”.
Ngô Bình còn đang muốn hỏi thêm một số vấn đề thì bỗng nhiên có một âm thanh truyền đến, là của Ngọc Đế: “Thiên Đạo Môn, Dương công tử, mời!"
Thiếu niên duõi tay đẩy bảo kiếm ra, sải bước đi ra ngoài.
Nhìn đối phương đã đi xa, nhóm đan sư lập tức tức giận bất bình.