Chương 687
Chiếc xe vừa đi được một đoạn, người thanh niên đã gọi cho cấp trên: “Sếp, người của Thần Võ Ti tại huyện Minh Dương là ai thế ạ? Cậu ta ngông nghênh quá, dám đánh người của em… cái gì? Là người tên Ngô Bình, đã cứu anh Long ạ?”
Người thanh niên hít vào một hơi lạnh, sau đó đạp mạnh chân phanh rồi nói: “Vâng, em sẽ đi xin lỗi ngay”.
Chiếc xe phóng nhanh quay lại, người thanh niên nhảy xuống xe rồi ngập ngừng đi tới khom lưng trước mặt Ngô Bình: “Đội trưởng Ngô, tôi xin lỗi! Ban nãy là tôi thất lễ”.
Ngô Bình liếc nhìn anh ta: “Sao, biết tôi là ai rồi à?”
“Vâng, tôi biết rồi. Tôi là Tiêu Hà, tổ trưởng của đội Sét Đánh thuộc Thiên Long”, Tiêu Hà tự giới thiệu: “Tôi nhận lệnh đến hỗ trợ tổ chuyên án ở đây”.
Không phải Tiêu Hà thiếu khí phách, mà là không dám động tới Ngô Bình. Đoàn Long là một vị thần của Thiên Long, được gọi là anh Long, sao anh ta dám động tới người đã cứu Đoàn Long được?
Ngô Bình gật đầu: “Giờ mới giống nói tiếng người này, các anh đến cũng tốt, chúng tôi cũng đang thiếu người”.
Tiêu Hà vội nói: “Đội trưởng Ngô cứ giao việc, chúng tôi sẽ làm theo ngay”.
Thiên Long và Thần Võ Ti không thuộc một tổ chức, họ không cần thiết phải nghe lệnh Ngô Bình, nhưng vì Ngô Bình từng cứu Đoàn Long nên anh ta mới lấy lòng anh thôi.
Ngô Bình hỏi: “Chắc các người cũng biết tình hình ở đây rồi, nhiều người trong giới giang hồ tập trung một chỗ thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện. Giờ chúng tôi đang điều tra một vụ án, có bốn người chết vì tà thuật”.
“Tà thuật?”, Tiêu Hà ngạc nhiên, anh ta cũng là người tu hành nên biết phải là cao thủ cảnh giới Thần Thức mới có thể thi triển tà thuật, nhưng với thực lực hiện giờ thì anh ta không thể đối phó được.
Ngô Bình: “Ừm, hung thú ít cũng là cao thủ cảnh giới Thần Thức rồi, hơn nữa có thể còn ở gần đây, các anh mau điều tra thân phận của nạn nhân đi”.
“Vâng”, Tiêu Hà đi đến gần thi thể nạn nhân rồi chụp ảnh gửi đi.
Vài phút sau, anh ta đã nhận được hồi âm, sau đó đưa máy tính bảng cho Ngô Bình rồi nói: “Đội trưởng Ngô, đã tra ra được rồi, bốn người n ày đều họ Mã, là người của nhà họ Mã ở Tây Bắc”.
Ngô Bình: “Nhà họ Mã ở Tây Bắc ư?”
Tiêu Hà: “Đây là một gia tộc tu hành rất mạnh, từng độc chiếm một phương vào thời quân phiệt. Tôi nhớ nhà họ có một món bảo bối là bàn Thiên Cơ, nó có thể phong toả những nơi như tiên phủ, tôi nghi hung thủ ra tay với họ để cướp bảo vật”.
Ngô Bình hiểu ra: “Ra là giết người cướp của”.
Tiêu Hà: “Đội trưởng Ngô, tôi nhận được tin người của Đường Môn cũng đã đến, hơn nữa còn rất đông, tôi sợ đây là trò ám sát do họ gây ra”.
Ngô Bình xua tay: “Chưa có chứng cứ thì không thể đoán bừa được”.
Anh vẫy tay gọi ông chủ rồi hỏi: “Ông chủ, lúc đó có bao nhiêu khách?”
Ông chủ là một người đàn ông thô kệch ngoài 40 tuổi, da đen, râu ria xồm xoàm, ông ấy suy nghĩ rồi nói: “Ngoài bàn của người chết ra thì còn mấy bàn nữa, nhưng họ ăn xong thì đi luôn, chỉ còn một người ngồi ở bàn bên cạnh”.
“Người đó trông như thế nào?”
Bà chủ đáp: “Ngoài năm mươi, đầu trọc, mắt to tròn, tái trái thiếu mất một nửa, đeo bịt tai bằng da màu đen”.
Tiêu Hà nghe xong thì ngẩn ra, anh ta ngẫm nghĩ rồi chột hoảng hốt nói: “Là Tinh Lý Quyển của Tang Môn!”
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Những đặc điểm này khá giống với ông ta, nhưng anh nghĩ ông ta có dễ để lộ thân phận thế không?”
Ngô Bình nghệt mặt ra: “Ý của cậu là người đó cố tình nguỵ trang?”