Chương 692
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Tầm Long Giả như anh mà cũng không dám vào ư?”
Hoàng Thế Kiệt gật đầu: “Ừm, vì tôi có con gái nên không dám làm những việc quá nguy hiểm”.
Ngô Bình đưa cho anh ta một điếu thuốc rồi nói: “Anh biết đạo nhân dời núi chứ, thế trình độ của ai cao hơn?”
So sánh giữa những người cùng nghề là một điều rất kỵ, song Hoàng Thế Kiệt không nghĩ vậy, anh ta tỉnh bơ đáp: “Mỗi người một ưu thế, tôi giỏi tìm kiếm, còn họ giỏi khai phá”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì nếu hai bên kết hợp với nhau thì sẽ rất có lợi đúng không?”
Hoàng Thế Kiệt lạnh giọng nói: “Hai bên không thể hợp tác được”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Tại sao?”
“Đây là chuyện bí mật, tôi không thể tiết lộ”, Hoàng Thế Kiệt nói.
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, chúng ta nói về động tiên tiếp đi, tại sao anh lại nói nơi đó nguy hiểm?”
Hoàng Thế Kiệt: “Tầm Long Giả truyền đến đời tôi là đã qua 139 đời rồi nên chúng tôi có rất nhiều kinh nghiệm. Từ các manh mối là tôi có thể đoán động tiên này thuộc cấp Vương. Trong suốt 139 đời Tầm Long Giả, chúng tôi mới tham gia ba lần mở động tiên cấp Vương và cả ba Tầm Long Giả tham gia đều chết, những người khác cũng bị thương nặng”.
Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Sau đó thì sao? Ba động tiên đó đã được khai phá chưa?”
Hoàng Thế Kiệt gật đầu: “Rồi, ba động tiên đó vào ba thời Hán, Đường và Nguyên”.
Ngô Bình hít vào một hơi lạnh: “Ba thời kỳ hưng thịnh nhất lại có động tiên ư?”
Hoàng Thế Kiệt nhìn anh: “Trong động tiên không chỉ có công pháp tu hành, mà còn rất nhiều truyền thừa của thời tiền sử, những thứ đó đủ giúp một triều đại trở nên lớn mạnh đấy”.
Ngô Bình trầm mặc vài phút rồi nói: “Trước kịa, tôi cũng may mắn thoát nạn từ động tiên một lần, nhưng giờ xem ra không thể có lần thứ hai nữa rồi”.
Hoàng Thế Kiệt: “Chưa chắc, anh có hàm vị, có thực lực của quốc gia chống đỡ thì vẫn có thể mở được động tiên cấp Vương mà”.
Ngô Bình: “Vấn đề là tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chưa đủ tư cách tham gia”.
Hoàng Thế Kiệt cũng hít một hơi thuốc: “Cũng đúng, muốn vào được đó thì ít cũng phải tu vi ở cảnh giới Võ Thần”.
Ngô Bình: “À, Côn Luân có tham gia vào vụ này không nhỉ?”
Hoàng Thế Kiệt nói: “Có chứ, tầm ảnh hưởng của họ rất lớn, ví dụ Thần Võ Ti, Thiên Long ít nhiều đều ảnh hưởng bởi họ đấy”.
Ngô Bình thầm chửi thề một câu: “Thế thì khó chơi rồi”.
Hoàng Thế Kiệt chỉ lên một ngọn núi thấp tè ở phía trước rồi nói: “Đi từ ngọn núi đó xuống 35 bước sẽ thấy một tảng đá rất lớn ở chỗ bóng râm, bên trên bám đầy rong rêu, lối vào ở ngay bên dưới”.
Ngô Bình cười nói: “Anh Hoàng, anh nói cho tôi biết một việc lớn như thế không sợ thiệt à?”
Hoàng Thế Kiệt bình thản nói: “Tôi rất muốn đi khai phá nhưng không dám, vì thế mong có người đi thử, như vậy tôi cũng được xem”.
Ngô Bình nhả ra một làn khói: “Cảm ơn”.
Hoàng Thế Kiệt: “Đừng khách sáo”, dứt lời, anh ta ngậm thuốc rồi rời đi.
Ngô Bình ngồi lại hút thêm vài điếu thuốc nữa rồi mới gọi cho Diệp Thiên Tông: “Đại sư huynh, hình như em tìm thấy lối vào động tiên rồi…”