Chương 698
Nói xong ông ta liền giơ tay ra, vô số phù văn tụ thành ánh tiên bay ra từ ngón tay ông ta, trực tiếp bay vào ấn đường Ngô Bình. Vô số tin tức truyền vào đầu anh, đó là một hệ thống pháp môn tu luyện của Chân Dương tông.
Nhưng những pháp môn này đều được viết dưới dạng tiên văn, nếu không biết tiên văn thì không thể nào tiếp nhận tin tức quý giá này.
Cả quá trình khoảng 10 phút, Vũ Thiên Thành liền thu tay lại, cười hỏi: “Đã nhớ được chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử đã nhớ rồi”.
Vũ Thiên Thành nói: “Rất tốt, giờ sẽ tiến hành bước cuối cùng, rót tiên lực. Sau khi rót tiên lực, sức mạnh của cậu cũng sẽ tăng vọt, việc tu luyện sau này cũng càng nhanh chóng hơn”.
Nói xong ông ta liền ấn xuống đá ngọc, một luồng tiên lực vô cùng tinh thuần liền luồn từ dưới chân anh vào trong cơ thể, nó khiến anh vô cùng thoải mái, không khỏi nhắm mắt lại.
Anh không thể nào hấp thu những tiên lực này, dù sao thì tu vi của anh vẫn chưa là Địa Tiên. Nhưng cơ thể anh lại có cổ Thần Cơ Tiểu Thần, Tiểu Thần có thể hấp thu linh khí, cũng có thể hấp thu tiên lực!
Lúc này nó đang tham lam hấp thu tiên lực. Tiên lực của đá ngọc không ngừng ùa vào, được Tiểu Thần hấp thu quá nửa.
Cả quá trình đều được tiến hành tự động, cảm nhận được tiên lực bị tiêu hao, đá ngọc liền không ngừng thêm tiên lực vào tiếp. Vốn quá trình này chỉ kéo dài năm phút, nhưng lại lên đến hơn một tiếng!
Sau hơn một tiếng, Tiểu Thần cũng hút no tiên lực, tiên lực cũng không còn ùa vào cơ thể anh nữa.
Vũ Thiên Thành nói: “Những đan dược, vật liệu sẽ đưa hết cho cậu, mong cậu nỗ lực tu luyện, sớm ngày đến Chân Dương tông báo cáo”.
Nói xong, dưới chân anh xuất hiện một cái hố, ba bình đan dược, một cái túi màu đen và một thanh đao được đặt trong đó.
Anh cúi người cầm đồ lên, Vũ Thiên Thành nói: “Kết thúc truyền thừa, sau này có duyên sẽ còn gặp lại”. Nói xong luồng sương liền biến mất, tất cả lại yên lặng.
Lúc này anh nhìn thấy vòng tròn kim loại bay xuống, anh liền đạp lên đó rồi bay lên.
Trong lúc đi lên, anh để tất cả những thứ vừa có được vào trong nhẫn không gian của Bình Loạn Hầu, tránh bị người bên trên cướp đoạt.
Mấy phút sau, anh quay về vị trí ban đầu, những người xung quanh đều đang đợi anh, bao gồm cả Đoàn Long.
Đoàn Long vô cùng sốt ruột, hỏi: “Cậu Ngô, cậu có thu được gì không?”
Ngô Bình thở dài: “Đừng nói nữa, bỏ lỡ cả một cơ hội tốt! Tôi bị đưa đến một nơi, một bóng sáng nói chuyện với tôi, chắc là truyền thừa một công pháp nào đó, nhưng tôi hoàn toàn chẳng hiểu người đó nói gì”.
Thực ra Đoàn Long cũng gặp phải tình trạng như vậy, anh ta rơi xuống trên một khối lập phương, một bóng sáng nói chuyện với anh ta và cho truyền thừa. Tiếc là anh ta không hiểu, cũng không thể trả lời được.
Anh ta cười khổ: “Xem ra người thời hiện đại như chúng ta không thể tiếp nhận truyền thừa ở đây được, tiếc thật, quá đáng tiếc!”
Vân Tẩu liền nhìn Ngô Bình: “Đoàn Long chỉ mười phút đã đi ra, tại sao cậu lại ở trong đó lâu như vậy?”
Ngô Bình thở dài: “Vì tôi không hiểu người đó nói gì nên đã dùng ngôn ngữ các nước để giao tiếp với người đó, vừa nói vừa dùng tay miêu tả, nhưng người đó vẫn không hiểu, thế nên tôi mất rất nhiều thời gian”.