Chương 713
Hai người vừa đi thì Tô Phi lập tức rút tay ra khỏi tay Ngô Bình, cô ấy nhìn anh với vẻ kỳ lạ rồi nói: “Hai triệu mình không trả nổi đâu, hay để hỏi xem có trả đồ lại được không nhé?”
Ngô Bình mỉm cười nói: “Cậu bảo mình đóng giả cậu ấm con nhà giàu cơ mà? Thế thì phải diễn đến nơi đến chốn. Cậu nhìn xem, mẹ cậu không hề nghi ngờ gì luôn, còn tiền thì coi như mình cho cậu vay”.
Tô Phi lắc đầu: “Không được đâu, mình…”
Ngô Bình giữ cô ấy lại: “Đi ăn đi!”
Hai người quay lại nhà hàng, Ngô Bình chọn chỗ rồi gọi món.
Lúc này, Tô Phi có vẻ hơi mất tự nhiên, cô ấy có cảm giác cậu bạn cũ này của mình không phải người bình thường. Anh hào phóng cho cô ấy những hai triệu, không lẽ anh định theo đuổi cô ấy hay sao?
Hai người vừa ngồi xuống thì đã có một đôi nam nữ đi tới. Trông thấy họ, Ngô Bình ngẩn ra, vì anh biết hai người này, đó chính là Triệu Kỳ Lượng và Tôn Tinh.
Triệu Kỳ Lượng nhăn nhó mặt mày, còn Tôn Tinh thì lạnh tanh đi tới rồi ngồi xuống cạnh bàn của Ngô Bình, vì có tấm bình phong nên họ không biết Ngô Bình ngồi ở kế bên.
“Tiểu Tinh, đồ ăn ở đây đắt lắm, một bữa phải cả nghìn đấy, hay mình đổi chỗ khác đi?”, Triệu Kỳ Lượng nhỏ giọng nói.
Tôn Tinh tức giận nói: “Nãy mua có cái túi thôi mà trông anh sót của như bố chết không bằng”.
Triệu Kỳ Lượng vội nói: “Tiểu Tinh, chúng ta mới đi làm, lương có bao nhiêu đâu thì phải tiết kiệm chứ?”
Tôn Tinh: “Nhà anh có năm căn hộ được đền bù cơ mà, mình ở một căn, bố mẹ anh ở một căn, những căn còn lại thì bán hết đi, ít cũng phải được năm triệu đấy”.
Triệu Kỳ Lượng vội nói: “Không bán được, có một căn để cho chị gái anh, một căn thì đã bán cho chú anh trước đó rồi nên chỉ còn bán được một căn thôi, thế thì thà để dành cho con mình sau này còn hơn”.
Tôn Tinh nổi giận: “Nói mãi thì anh vẫn là thằng cùng đinh, biết thế này thì còn lâu tôi mới yêu anh”.
Cô ta càng nghĩ càng tức và vô cùng hối hận. Ngày xưa, dù Ngô Bình vào tù, nhưng về sau tháng nào cũng chuyển cho cô ta vài chục nghìn, nhờ đó mà khoảng thời gian ấy cô ta sống rất đủ đầy.
Triệu Kỳ Lượng cúi đầu xuống rồi không nhịn được nói: “Tháng thứ hai sau khi Ngô Bình đi tù, chính em chủ động theo anh còn gì? Hôm đó, em bất ngờ đến phòng ký tục rồi bổ nhào vào lòng nói thích anh cơ mà, không lẽ em thích anh vì nhà anh có nhà đền bù ư?”
Tôn Tinh nổi đoá: “Anh vẫn dám nhắc lại à? Ngô Bình ngồi tù đến tháng thứ ba đã gửi tiền cho tôi rồi, tháng bào cũng hơn chục nghìn. Còn anh thì sao, lúc đó anh nói với tôi thế nào? Anh bảo Ngô Bình muốn giữ tôi nên toàn mượn tiền anh rồi gửi cho tôi. Anh đúng là cái loại không biết xấu hổ, lừa tôi bao lâu nay”.
Triệu Kỳ Lượng ngẩng đầu lên: “Em định hồi tâm chuyển ý à? Anh khuyên em từ bỏ ý định ấy đi! Anh đã lên mạng tra rồi, Ngô Bình đang là cổ đông của nhiều công ty lớn, cậu ta không cần em nữa đâu”.
Tôn Tinh chợt bật khóc: “Tất cả là tại anh lập mưu kế với tôi, không thì sao tôi lại rời xa Ngô Bình chứ?”
Triệu Kỳ Lượng nhăn mặt: “Liên quan gì đến anh? Là em theo đuổi anh cơ mà! Em tưởng anh không hối hận chắc? Anh với Ngô Bình vốn là bạn thân, nếu bọn anh vẫn là anh em tốt thì chỉ cần cậu ta kéo một cái thôi là anh lên tận mây xanh rồi”.
Hai người chợt trầm mặc, nội tâm vô cùng phức tạp, còn Ngô Bình và Tô Phi thì đã nghe thấy toàn bộ những gì họ nói.
Tô Phi tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, sau đó dùng khẩu hình nói với Ngô Bình: “Chúng ta đổi chỗ nhé?”