Chương 769
May mắn thay, nó gặp được Ngô Bình, đầu tiên là ăn cổ trùng, sau đó thì nuốt linh khí, vậy nên cuộc sống của nó cũng tốt hơn. Dạo trước, ở trong cơ thể Ngô Bình, nó đã hấp thụ được một lượng lớn tiên lực.
Nào ngờ tiên lực này lại giúp Thần Cơ phát triển rất nhanh. Nó sắp chuẩn bị tiến hành một lần biến đổi tuyệt đẹp!
Cuộc đời của Thần Cơ có chín lần biến đổi, gọi là Thần Cơ cửu biến! Trong những năm tháng dài đằng đẵng của Tiểu Thần, nó chỉ mới biến đổi hai lần, lần đầu đã là chuyện rất xa xôi. Còn lần thứ hai, chính là lần biến đổi sau khi Ngô Bình cho nó ăn cổ trùng.
Còn bây giờ, nó đã sắp biến đổi lần thứ ba!
Tiểu Thần chui ra từ cơ thể Ngô Bình. Nó nằm trên bàn, bắt đầu nhả tơ làm kén. Một giờ sau, nó bao bọc mình trong cái kén màu vàng, rồi không nhúc nhích nữa.
Ngô Bình nhìn xuyên qua kén, thấy Tiểu Thần đã biến thành nhộng, bên trong xảy ra một sự thay đổi rất thần kỳ. Một giờ rồi hai giờ đồng hồ trôi qua, đến tận sáng hôm sau, Tiểu Thần vẫn chẳng có động tĩnh gì. Quá rõ ràng, lần biến đổi này kéo dài hơn hai lần trước rất nhiều.
Sáng sớm, Lâm Bạch gõ cửa.
“Vào đi”.
Lâm Bạch đẩy cửa vào, cất lời: “Chủ nhiệm, phía trên có nhiệm vụ”.
“Nhiệm vụ gì vậy?”
Lâm Bạch đáp: “Kiếm thánh và nhẫn thánh đều chết ở Viêm Long. Giới tu hành ở Đông Doanh không thể chấp nhận sự thật, hy vọng Viêm Long có thể bắt và giết Lạc Trường Sinh”.
Ngô Bình cười khẩy: “Bắt và giết Lạc Trường Sinh?”
Lâm Bạch đáp: “Chủ nhiệm, đây không phải là chuyện cười. Nếu không nhờ Đoàn Long và Thần Võ Ti phản đối, đám người ấy đã đồng ý với yêu cầu của đối phương rồi”.
Ngô Bình nổi giận: “Đồng ý? Não họ bị úng nước rồi à?”
Lâm Bạch nói: “Thật ra họ không hề ngốc, điều kiện mà Đông Doanh đưa ra hấp dẫn vô cùng”.
Ngô Bình im lặng, đoạn hỏi: “Nhiệm vụ có liên quan đến Lạc Trường Sinh?”
Lâm Bạch: “Cứ coi là thế đi. Vì chúng ta không đồng ý với điều kiện của bên Nhật nên họ đang rất giạn dữ, họ sẽ cử người tới điều tra chân tướng của cái chết, nhiệm vụ của chúng ta là tiếp đón họ”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Bảo tôi phục dịch đám người Nhật ư?”
Lâm Bạch: “Chủ nhiệm, chuyện không đơn giản vậy đâu. Lần này họ mang tiếng đến điều tra chuyện cũ thôi, nhưng thực chất là tìm tang vật cướp được năm xưa”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Tang vật cướp được năm xưa ư?”
Lâm Bạch: “Đúng vậy, từ một tin tình báo rất tin cậy cho biết, năm xưa khi xâm chiếm nước ta, người Nhật đã cướp được khá nhiều bảo vật, sau đó chia cho nhiều người khác nhau cất giữ. Vì chiến tranh thất bại nên một phần bảo vật đã bị họ giấu sâu trong núi”.
“Nhưng những người tham gia vào vụ cất giấu đó đều đã mất tích, đến người Nhật cũng không rõ vị trí cất giấu ở đâu, cho nên suốt bao năm qua họ đã liên tục cho người tới điều tra”.
Ngô Bình: “Không lẽ lũ dở ấy vẫn muốn cuỗm đồ đi ư?”
Lâm Bạch: “Không phải không có cơ hội”.
Ngô Bình hừ nói: “Được đấy, tôi sẽ nhận nhiệm vụ này”.
Lâm Bạch: “Chủ nhiệm, cuối tuần này sứ đoàn của họ sẽ tới”.
Ngô Bình: “Các anh chuẩn bị trước đi”.