Chương 791
Lý Trạm đi vào rồi cười nói: “Anh Ngô, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi”.
Ngô Bình và Trần Hiểu Đồng lên xe rồi đi tới ngôi nhà màu trắng, đây là nhà chính của nhà họ Lý, cũng là nơi diễn ra buổi tiệc.
Có hai nhân viên phục vụ đứng bên ngoài mở cửa, bên trong có rất nhiều người, bọn họ tụm năm tụm ba rồi nhỏ giọng chuyện trò. Ngô Bình nhìn một vòng cũng không thấy ai quen cả.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ thời Đường và cầm một chuỗi tràng hạt đứng bên trong nhìn thấy Ngô Bình thì ra nghênh đón: “Thần y Ngô phải không ạ?”
Ngô Bình: “Thần y gì đâu, tôi là Ngô Bình thôi”.
Người đàn ông khoảng 50 tuổi, mắt to mày rậm, trông rất phong độ: “Cậu đã chữa khỏi bệnh cho bố tôi thì chứng tỏ có ý thuật phi phàm, rất xứng với danh xưng thần y! Lý Triển Đồ tôi thay mặt nhà họ Lý cảm ơn cậu!”
Nghe Lý Triển Đồ nói vậy, mọi người xung quanh đều hướng ánh nhìn qua.
“Là cậu ta chữa khỏi bệnh cho ông cụ Lý ư? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ nhỉ?”
“Nghe nói đấy là bác sĩ riêng của ông cụ Lý, y thuật rất giỏi, có thể cải tử hoàn sinh đấy”.
“Đương nhiên, được làm bác sĩ riêng của ông cụ Lý thì phải giỏi là đúng rồi”.
Không ít các cô tiểu thư danh giá ở đây đều hướng ánh nhìn tán thưởng về phía Ngô Bình, bác sĩ riêng của ôngcụ Lý chắc chắn không phải người bình thường, huống hồ anh còn rất trẻ, tiền đồ nhất định sẽ rộng mở.
Ngô Bình nói: “Ông Lý quá khen rồi”.
“Là anh chữa khỏi bệnh cho ông tôi à?”
Đột nhiên có một giọng nói khinh khỉnh vang lên trong đám đông, Ngô Bình nhìn qua thì thấy một người thanh niên ngang tuổi mình đang nhìn về phía này với vẻ đầy ngờ vực.
“Đúng vậy!”, Ngô Bình đáp.
Người đó bước tới rồi nói: “Tôi là Lý Thừa Nghiệp, bố tôi cũng mắc nhiều bệnh, thần y Ngô có cách gì cứu chữa không?”
Ngô Bình biết chú mình là Lý Đông Hưng cũng hay đau yếu, Lý Thừa Nghiệp này chính là con trai của chú ấy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngô Bình, ông hai nhà họ Lý đau yếu từ nhỏ, nhà họ đã mất bao tiền chạy chữa cũng không ăn thua, không biết thần y Ngô này có cách gì không?
Ngô Bình đáp: “Có chữa khỏi hay không thì cũng phải gặp bệnh nhân đã”.
Một người đàn ông trung niên gầy gò ho khù khụ bước ra từ trong đám đông, ông ấy mới ngoài bốn mươi, nhưng bước đi chậm chạp, mặt mày tiều tuỵ.
“Thần y Ngô, tôi là Lý Đông Hưng, ban nãy Thừa Nghiệp ăn nói hơi cộc lốc, mong cậu bỏ quá cho”, ông hai nhà họ Lý rất hiền lành với khí chất nho nhã.
Ngô Bình quan sát chú mình thì thấy nguyên nhân gây bệnh là do bẩm sinh, vì vậy chữa rất khó, anh phải tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, sau đó thi triển phương pháp châm cứu ở cảnh giới Tiên Thiên thì mới chữa khỏi hoàn toàn được.
Sau khi nắm được tình trạng của người bệnh, Ngô Bình nói: “Ông Lý, chúng ta sang phòng khác nói chuyện nhé”.
Lý Đông Hưng gật đầu, sau đó mời Ngô Bình đến phòng sách: “Mời cậu Ngô”.
Ngô Bình ra hiệu bảo ông ấy ngồi xuống, sau đó chẩn mạch, sau khi xác định lại nguyên nhân gây bệnh một lần nữa, anh nói: “Thể chất của ông Lý ốm yếu từ nhỏ, thường xuyên cảm lạnh và hâm hấp sốt. Đi khám thì bác sĩ chẩn đoán viêm phổi, viêm thận, viêm dạ dày và nhiều chứng bệnh khác như đau thắt lưng, đau đầu. Chắc chắn ông đã uống nhiều thuốc bổ và thăm khám nhiều nơi, nhưng hiểu quả sau mỗi lần chữa trị chỉ được ba đến năm ngày, tôi nói có đúng không?”