Chương 801
Anh gọi điện cho Giáp Tâm Vi, nhờ bà ta đến hiện trường xem thử. Giáp Tâm Vi từng được anh giúp, đang lo vì không có cơ hội báo đáp, nghe thế liền đồng ý ngay.
Bây giờ Giáp Tâm Vi đã ăn mặc theo kiểu thành phố rồi, lúc rảnh rỗi thường đi ra ngoài múa ở quảng trường. Trước đó bà ta sống trong núi sâu, làm gì cũng không tiện, giờ vì con gái mà bà ta dần làm quen với môi trường sống mới.
Lúc này Nhậm San San đang túc trực ở bệnh viện, sau khi gọi điện cho Ngô Bình, khoảng hai mươi phút sau Giáp Tâm Vi đã đến phòng bệnh.
Bây giờ bên ngoài phòng bệnh vô cùng hỗn loạn, vợ bé của Nhậm Thiên Thắng dẫn con đến, còn có cả một số người phụ nữ không rõ lai lịch đang làm ồn ngoài cửa. Họ thấy Giáp Tâm Vi đến thì nghĩ là người Nhậm San San gọi đến liền không cho bà ta vào trong.
Giáp Tâm Vi mỉm cười, nói: “Các cô phải cẩn thận, tiết trời này dễ đau bụng lắm đấy”.
Vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều ôm bụng ngồi xổm xuống, đau tới nỗi không nói nên lời. Giáp Bà Bà cười lạnh, sau đó đây cửa đi vào.
Nhậm San San vội đứng dậy, nói: “Bà là Giáp Bà Bà sao?”
Giáp Bà Bà khẽ gật đầu, nói: “Tôi là bạn của cậu Ngô, cô là Nhậm San San đúng không?”
Nhậm San San vội gật đầu: “Là tôi đây! Giáp Bà Bà, bà mau xem bệnh cho bố tôi với”.
Bà ta liền đi đến trước giường bệnh. Bà ta không chỉ tinh thông cổ thuật mà còn biết cả vu thuật, chuyên tiếp xúc với quỷ thần. Bà ta quan sát một lúc rồi giở mắt Nhậm Thiên Thắng ra, phát hiện trên mắt Nhậm Thiên Thắng đang bị bao phủ bởi một lớp như sáp ong.
Giáp Bà Bà gật đầu: “Ông ấy đã mất trí, chắc chắn là đã trúng tà rồi”.
Nhậm San San vội hỏi: “Giáp Bà Bà, có thể chữa được không ạ?”
Bà ta nói: “Có thể. Nhưng chữa bệnh phải chữa từ gốc, tôi phải đến công xưởng xem thử”.
“Được!”, Nhậm San San liền đi trước dẫn đường.
Ở phía Vân Đông, Ngô Bình tuy đã nhờ người nhưng anh vẫn thấy hơi không yên tâm, liền gọi điện cho Lạc Trường Sinh. Bây giờ Lạc Trường Sinh đang ở huyện Minh Dương, cách Vân Kinh không xa nên có thể đến rất nhanh.
“Ông Lạc, ở Vân Kinh có một vụ án, nhờ ông đến xem giúp với”, Ngô Bình nói.
Bây giờ Lạc Trường Sinh cũng được coi là một người trong đội Hắc Thạch của anh, thế nên anh có thể ra lệnh cho ông ta.
Lạc Trường Sinh nghe thế thì nói: “Được, tôi sẽ qua ngay”.
Bên kia thì Giáp Bà Bà chẳng mấy chốc đã đến công xưởng. Khi đứng bên ngoài, bà ta liền kinh ngạc, bởi cả công xưởng bị một đám sương mù đen sì vây kín. Rất nhiều xe cảnh sát và một số người trong tỉnh đến cũng được điều động đến.
Giáp Bà Bà thở dài, nói: “Nơi đây đã biến thành quỷ vực, chỉ e là tôi không thể phá giải được!”
Nhậm San San ngẩn ra, hỏi: “Giáp Bà Bà, quỷ vực là gì?”
Giáp Bà Bà nói: “Là nơi âm linh hội tụ, nơi này không hề đơn giản!”
Lúc này Giáp Bà Bà nhận được một tin nhắn, đối phương nói là được Ngô Bình điều tới, hỏi bà ta đang ở đâu. Giáp Bà Bà trả lời ngay, sau đó đối phương nói rằng hai mươi phút sau sẽ đến nơi.
Sau đó Ngô Bình cũng nhắn tin, nói rằng đã phái một người tên Dương Kiệt tới để giúp đỡ bà ta. Giáp Bà Bà thấy rất lạ, thầm nghĩ rằng Dương Kiệt là ai vậy?
Chẳng mấy chốc một thiếu niên đã xuất hiện, cậu ta hỏi Giáp Bà Bà: “Bà là Giáp Tâm Vi sao?”