Thần Y Trở Lại

Chương 810

Chương 810

Sau khi đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên, động tác đầu của nhóm động tác thứ hai Đoàn Thể Thuật cấp tám trở nên dễ hơn rất nhiều, chưa tới nửa tiếng anh đã luyện được rồi. Sau đó lần lượt, anh luyện tiếp động tác thứ hai, thứ ba.

Đến khi trời sáng, Ngô Bình đã luyện xong toàn bộ tám động tác của nhóm thứ hai! Sau cùng, anh nối liền các động tác với nhau, tập hoàn chỉnh mấy lượt.

Sau khi luyện vài lần, Ngô Bình thấy đã khá muộn nên nhẹ nhàng nhảy từ độ cao mười mấy mét đáp xuống mặt đất. Khi hai chân anh chạm đất, mặt đất chỉ khẽ rung lên một chút, tiếng động phát ra cũng rất nhỏ.

Lúc này, anh nhìn về phía khu nhà ở trên vịnh Bạch Long, chỉ thấy một tòa nhà cao tầng đã mọc lên ở đó. Dự kiến hết năm nay, tòa nhà cao tầng này sẽ được xây xong. Trùng hợp đúng lúc đó, Trác Khang lái xe tới. Hiện giờ, ông trùm thế giới ngầm Vân Kinh này đang vô cùng quan tâm đến dự án vịnh Bạch Long bởi một khi dự án hoàn công, ông ta sẽ kiếm được một núi tiền cỡ vài chục tỷ tệ từ đó!

Từ xa Trác Khang đã nhìn thấy Ngô Bình nên chạy bước nhỏ tới chỗ anh, cười nói: “Chú em, cậu…” Nhưng đang định nói, Trác Khang lại dừng lại, kinh ngạc dò xét Ngô Bình, sau đó thốt lên: “Cậu…hình như có gì đó lạ lắm”.

Ngô Bình quả thực không còn giống như trước. Đêm qua anh đã đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên. Sự thay đổi này vô cùng kỳ diệu, chỉ có những người tu luyện mới nhận ra, ví dụ như Trác Khang chẳng hạn.

Ngô Bình cười đáp: Tôi vừa đột phá cảnh giới Tiên Thiên”.

Trác Khang mừng rỡ: “Cái gì? Cậu lên Tiên Thiên rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu, bản thân anh cũng cảm thấy rất vui vì theo dự kiến ban đầu của anh, phải cần thêm một thời gian nữa mới lên được cảnh giới Tiên Thiên.

Trác Khang cười ha ha đáp: “Để tôi lập tức báo với sư phụ cho sư phụ mừng!”

Ngô Bình xua tay: “Không cần, để hôm sau tôi đích thân nói với anh ấy. Đúng rồi, hôm nay ông đến sớm như vậy là do có việc gì sao?”

Trác Khang cười đáp: “Các giấy tờ thủ tục nhà đất để sau này bán nhà chẳng phải đã có rồi sao? Hôm nay là ngày chính thức mở bán, tôi đương nhiên phải đến xem xét tình hình rồi”.

Ngô Bình không ngờ nhà đã được mở bán rồi nên hỏi: “Giá dự kiến là bao nhiêu?”

Trác Khang giơ bốn ngón tay lên đáp: “Bốn mươi nghìn tệ một mét vuông, nếu trả hết một lần sẽ có ưu đãi”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Không phải trước đó thống nhất giá sẽ khoảng ba mươi nghìn tệ rồi sao? Sao lại tăng thêm mười nghìn tệ nữa rồi?”

Trác Khang cười hi hi chỉ về phía công trường đang thi công không xa, đáp: “Chú em, nhìn thấy chưa? Đó là địa chỉ mới của trường cấp ba số một Vân Kinh, ở bên cạnh đó cũng là trường tiểu học tốt nhất sắp xây ở đó, tổng đầu tư là một tỷ ba tệ. Mà khoản tiền này do chúng ta cung cấp, nhà trường không mất đồng nào.

Còn nữa, trường đại học Vân Kinh cũng sẽ chuyển xuống đây. Ngoài ra, chúng ta còn cần xây thêm một khu phố thương mại, cổng vào của ga đường sắt cũng sẽ xây ở đây. Cho nên, giá mở bán bốn mươi nghìn tệ cũng đâu có đắt.

Ngô Bình không khỏi bái phục tài tính toán của Trác Khang: “Ông bỏ nhiều tâm sức vào đây thật đấy!”

Trác Khang cười đáp: “Đương nhiên rồi, chúng ta bỏ ra vài tỷ nhưng sẽ thu lại bốn chục tỷ!”

Hai người vừa nói vừa đi dạo quanh công trường xây dựng đảo Bạch Long. Khi hai người họ quay lại khu nhà đang được mở bán thì phát hiện có một hàng dài người đang xếp hàng ở đó. Ít cũng cỡ chừng vài trăm người, đến nỗi phải có mấy chục nhân viên bảo vệ ở đó để duy trì trật tự.

Bình Luận (0)
Comment