Chương 819
Lãnh Như Yên đáp: “Em cũng đâu phải là gì của anh, em không thể lợi dụng anh như vậy”.
Ngô Bình ngạc nhiên, anh nhìn trái nhìn phải thì thấy Trác Khang đã lỉnh mất từ lúc nào. Anh nói: “Trước đó không phải anh cũng đã lợi dụng em rồi hay sao?”
Lãnh Như Yên xấu hổ vô cùng, cắn răng đáp: “Đừng nhắc nữa, em không nhớ gì hết!”
Ngô Bình cười hi hi đáp: “Hay là anh dẫn em tới xem căn biệt thự của anh nhé”.
Nói rồi, anh kéo cô đi tới chỗ căn biệt thự xây riêng của mình. Căn biệt thự này dùng để trấn áp linh khí Tử Long, nó có diện tích lớn hơn và cũng xa hoa hơn nhiều.
Liễu Như Yên bước vào trong căn biệt thự, vừa vào bên trong đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô thốt lên: “Nơi này mang đến một cảm giác vô cùng dễ chịu!”
Ngô Bình: “Cảm thấy dễ chịu là đúng rồi. Như Yên, anh thấy em vẫn chưa hoàn toàn được truyền thừa, anh có thể truyền cho em một môn pháp tu hành nữa. Em có muốn học không?”
Lãnh Như Yên vừa vui mừng vừa kinh ngạc, vội vã hỏi: “Môn pháp tu hành gì vậy?”
Ngô Bình: “Là một môn pháp do anh tự tạo ra, giờ anh có thể dạy em”.
Lãnh Như Yên lập tức gật đầu: “Được!”
Sau đó, Ngô Bình truyền cho cô môn pháp tu luyện mới và Đoàn Thể Thuật đã được anh cải biên lại. Lãnh Như Yên đã có nền tảng để tu luyện từ trước nên học rất nhanh.
Lúc chỉ cho cô cách luyện, giữa hai người khó tránh khỏi những va chạm thể xác. Lãnh Như Yên nhớ lại cảm giác lúc trước, dần dần hơi thở trở nên hỗn loạn. Tim cô đập loạn lên, nhịp tim của Ngô Bình cũng không còn bình ổn như trước. Thấy xung quanh không có ai, anh liền ôm lấy cô từ phía sau, tay thì đi du lịch khắp nơi. Anh trầm giọng nói: “Anh đói rồi, cùng tới khách sạn thuê phòng, sau đó đi ăn chút gì đó được không?”
“Vâng”, Lãnh Như Yên lí nhí, cũng không hỏi tại sao chưa ăn cơm mà đã đi thuê phòng trước.
Ngô Bình cười hi hi, kéo cô xuống tầng dưới rồi lái xe đến khách sạn gần nhất.
Sau khi lái xe qua tòa nhà lớn trên vịnh Bạch Long là đã nhìn thấy bản đồ Vân Kinh. Chỗ đó cách khách sạn Giang Đại rất gần.
Đến khách sạn xong Ngô Bình cũng không nói là đi ăn gì mà kéo Lãnh Như Yên vào trong một căn phòng. Sau khi hai người cởi sạch đồ thì họ bắt đầu làm những việc mà những người đi vào khách sạn hay làm. Ngô Bình lấy lý do là Đoàn Thể Thuật này muốn tu luyện thì phải cởi hết quần áo thì anh mới có thể chỉ tường tận cho cô.
Việc nam nữ này không thể làm một cách qua loa cẩu thả mà quên mất yếu tố cảm xúc. Ngô Bình và Lãnh Như Yên từng làm việc này một lần nên lần này bắt nhịp rất nhanh và vô cùng thuận lợi.
Hơn hai tiếng sau, Lãnh Như Yên ôm lấy cổ Ngô Bình, nằm trong lòng anh không muốn động đậy.
Cuộc mây mưa ban nãy tiêu hao không ít năng lượng nên Ngô Bình giờ đã thực sự đói bụng. Nhưng tối nay nhà họ Lãnh mở tiệc nên anh sẽ phải đến đó. Bàn tay anh vuốt ve làn da mềm mịn của Lãnh Như Yên, nói: “Như Yên, sau này em có thể truyền Đoàn Thể Thuật đó cho bố em, nhưng tuyệt đối không được nói cho người thứ ba biết chuyện”.
Lãnh Như Yên gật đầu đáp: “Vâng, em hiểu rồi”.
Một lúc sau, hai người họ ngồi dậy, sửa soạn lại rồi sánh vai đi ra khỏi khách sạn.
Khi ra đến cửa, Lãnh Như Yên cảm thấy mình đi đứng hơi khó khăn. Cô trưng ra gương mặt vừa ngại ngùng vừa giận dỗi, nhỏ tiếng mắng: “Trời ạ, nhức hết cả eo người ta rồi”