Chương 822
Lãnh Kình Phong không phải kẻ ngốc, ông ấy hiểu ý của Lãnh Nguyên Cát nên đáp: “Nguyên Cát, chú muốn chia tài sản sao?”
Lãnh Nguyên Cát mặt không cảm xúc đáp: “Anh trai, anh thấy như vậy có được không? Dự án bất động sản em nhận còn hai bố con anh tiếp tục kinh doanh nhôm điện phân”.
Lãnh Như Yên nghe xong lập tức phản đối: “Chú Hai, mấy năm nay chú đã đổ năm sáu chục tỷ vào dự án bất động sản. Hiện giờ xưởng không kiếm được tiền thì chú đá sang cho bố con cháu, tự mình nhận lấy phần béo bở. Chú nghe như vậy mà hợp lý sao?”
Lãnh Nguyên Cát cũng không nổi giận mà bình thản đáp: “Như Yên, nghe chú nói hết. Chú đã tìm chuyên gia đánh giá tài sản rồi. Giá trị của các nhà máy phát điện và công xưởng cộng lại vào khoảng bốn mươi lăm tỷ tệ, trừ đi hai mươi ba tỷ tiền nợ là còn hai mươi hai tỷ tệ tài sản ròng. Còn công ty bất động sản tài sản ròng là ba mươi tám tỷ tệ, cả hai sản nghiệp cộng lại là sáu mươi tỷ tệ. Bố cháu có bốn mươi phần trăm cổ phần thì có thể nhận hai mươi tư tỷ tệ, phần còn lại sẽ là của chú”.
“Nếu bố con cháu muốn công xưởng thì cứ tiếp quản công xưởng, chú sẽ bù thêm cho bố con cháu hai tỷ tệ. Nếu bố con cháu không muốn tiếp quản công xưởng thì bán quách đi, được bao nhiêu tiền đều là của bố con cháu. Sau đó chú sẽ bù thêm một khoản cho đủ hai mươi tư tỷ tệ”.
Lãnh Kình Phong vẻ mặt vô cùng khó coi. Ông ấy không ngờ em trai ruột của mình lại đòi chia tài sản như vậy. Thực ra sản nghiệp gia đình ban đầu cũng là do Lãnh Kình Phong lăn lộn xây dựng nên cái gốc, còn em trai ông sau này mới tiếp quản. Năm đó, ông chia cho em trai mình năm mươi phần trăm cổ phần mà nào có ngờ sẽ có ngày hôm nay!
Lãnh Nguyên Cát ngoài mặt thì nói sẽ cho bố con Lãnh Như Yên lựa chọn nhưng thực ra họ chẳng còn lựa chọn nào khác bởi người của công ty bất động sản đều là người của Lãnh Nguyên Cát. Nhưng nếu nhận công xưởng thì chắc chắn là phải gồng lỗ một thời gian, lại cũng chưa chắc đã gồng nổi.
Tất cả mọi người đều im lặng. Vài phút sau, Lãnh Như Yên đột nhiên nói: “Chú Hai, được, vậy cứ làm như chú nói đi. Nhà cháu nhận công xưởng, chú nhận công ty bất động sản, ngoài ra hãy bù cho nhà cháu thêm hai tỷ tệ”.
Lãnh Nguyên Cát hơi bất ngờ, ông ta không ngờ Lãnh như Yên lại đồng ý nhanh như vậy. Ông ta gật đầu đáp: “Vậy được, ngày mai chú đưa người tới trả hết tiền cho nhà cháu, tránh sau này có người nói ra nói vào chú mưu lợi cá nhân”.
Nói rồi, Lãnh Nguyên Cát đứng dậy, nghênh ngang đi khỏi đó.
Lãnh Kình Phong mặt xám xịt lại ngồi yên tại chỗ, cúi đầu không nói năng gì, trong lòng vưà đau xót vừa tức giận.
Lãnh Như Yên an ủi bố: “Bố, không cần lo lắng đâu, con nhất định sẽ đưa công xưởng quay lại đúng quỹ đạo. Chú Hai sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay”.
Lãnh Kình Phong thở dài: “Con không cần an ủi bố, bố hiểu rõ tình hình xưởng. Sáu tháng cuối năm nay có lẽ sẽ lỗ nặng tiếp. Ngân hàng đã không cho chúng ta vay tiếp nữa rồi, hay là, cứ bán xưởng đi…”
“Không được!”, Lãnh Như Yên lập tức đáp: “Công xưởng là công sức bao năm phấn đấu của bố, không thể bán. Con sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề tiền bạc”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Như Yên, nếu em cần tiền thì anh có thể giúp”.
Trước đó Lạc Mộng Trần đã chuyển cho anh ba mươi hai tỷ hiện giờ anh vẫn chưa cần dùng tới nên có thể cho Lãnh Như Yên mượn trước
Lãnh Như Yên sững người hỏi lại: “Anh có tiền sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Cỡ vài chục tỷ”.
Lãnh Như Yên cắn môi, thận trọng hỏi: “Ngô Bình, anh có muốn làm cổ đông của công ty em không?”
Ngô Bình chớp chớp mắt đáp: “Cũng được”.