Chương 864
Chị Thanh vẫn tỏ thái độ cung kính: “Cậu Bình, sau này cậu mà đến quán, nhất định tôi sẽ tiếp đón chu đáo”.
Ngô Bình cười nói: “Được, thế thì sau này tôi sẽ thường xuyên tới”.
Sau đó, anh nhìn người thiếu niên: “Cậu đừng gây phiền toái cho chị mình nữa, tôi chỉ giúp một lần này thôi, hiểu chưa?”
Cậu thiếu niên gật đầu: “Anh Bình, em biết rồi ạ, từ nay trở đi nhất định em sẽ nghe lời chị”.
Lúc cậu thiếu niên nói chuyện, Ngô Bình phát hiện trước ngực cậu ấy có đeo một viên ngọc như hình giọt nước to cỡ củ lạc, bên trong có một đường kim tuyến rất nhỏ như sợ tơ, nhìn qua như đá thạch anh tóc.
Nhờ khả năng nhìn xuyên thấu mà Ngô Bình phát hiện đường kim tuyến đó có một sức mạnh đặc biệt, chứ không phải vật chất tự nhiên bình thường, anh không nhịn được hỏi” “Cậu lấy viên ngọc ấy ở đâu thế?”
Cậu thiếu niên ngẩn ra, sau đó cầm viên ngọc lên nói: “Anh Bình, em được bạn gái tặng ạ”.
Ngô Bình cười hỏi: “Bạn gái cậu ư?”
Cậu thiếu niên ngại ngùng gãi đầu rồi nói: “Bọn em mới quen nhau mấy tháng, cô ấy tốt lắm, lại còn xinh nữa”.
Ngô Bình bình thản hỏi: “Bạn gái cậu là người ở đâu? Nhà làm nghề gì?”
Cậu thiếu niên đáp: “Cô ấy tên là Thu Nhi, bố mở cửa hàng thu mua phế liệu. Anh Bình, anh đừng coi thường công việc này, kiếm tiền ác phết đấy, bố của Thu Nhi đã có cả triệu rồi”.
Ngô Bình: “Thế à? Nói vậy thì bạn gái cậu là con nhà giàu rồi”.
Cậu thiếu niên cười trừ: “Nhưng đó là chuyện của ngày xưa, thật ra em vay nặng lãi không phải cho mình, mà là cho Thu Nhi. Một năm trước, bố cô ấy bỗng mê bài bạc, không chỉ tiêu hết tiền tích góp, mà còn nợ sòng bạc hơn triệu. Em vay nặng lãi là để cô ấy trả lãi cho bố”.
Chị Thanh nổi giận: “Thằng đần này! Em vay nặng lãi cho con bé ấy trả lãi cho bố nó ư? Đầu em úng nước rồi à?”
Cậu thiếu niên rụt cổ lại rồi nói: “Em sai rồi mà chị”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Giờ cậu hãy dẫn tôi đến nhà bạn gái cậu, tôi có thể giúp được chuyện này”.
Cậu thiếu niên mừng rỡ: “Anh Bình, anh sẽ giúp nhà Thu Nhi thật ạ?”
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, nhưng cậu phải hỏi họ giúp tôi về lai lich của viên ngọc này”.
Cậu thiếu niên gật đầu thật mạnh: “Vâng, em sẽ gọi cho Thu Nhi ngay”.
Cậu thiếu niên Tiểu Tân ra ngoài gọi điện, một lát sau quay lại nói: “Anh Bình, Thu Nhi bảo nhà cô ấy đã lấy được viên ngọc này trong một cái hộp lúc thu mua phế liệu. Khi ấy, bố cô ấy nhận được một cuộc điện thoại, có một hộ gia đình ở Thạch Thành sắp phải dỡ nhà. Họ đi rồi và để lại một đóng hoang tàn nên đã đóng gói rồi bán cho nhà cô ấy. Nhà cô ấy đã tìm thấy viên ngọc này trong một chiếc tráp từ đống đồ bỏ đi ấy. À, Thu Nhi nói còn mấy cái tráp như thế cơ, ngoài viên ngọc này ra thì còn một cái lò luyện, nhưng nói chung toàn đồ cũ”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu bảo bạn gái là chúng ta sẽ qua đó ngay”.
“Vâng”, Tiểu Tân mừng quýnh, vội vàng báo ngay tin tốt này cho Thu Nhi.
Chiếc xe đua của Ngô Bình chỉ chứa được hai người, vì thế Tiểu Tân lái xe của chị mình. Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi tới khu thu mua phế liệu của nhà Thu Nhi.
Chỗ này nằm ở vùng ngoại ô, khi Tiểu tân và Ngô Bình đến nơi thì Khương Đông Thăng và Khương Thu Nhi đã đứng chờ sẵn ở ngoài. Khương Thu Nhi biết bạn trai mình đã tìm được một nhân vật lớn tới giúp giải quyết rắc rối nên rất vui, lập tức báo ngay cho bố mình.