Chương 866
Ngô Bình giơ viên ngọc lên hỏi: “Ông chủ Khương, ông cho Thu Nhi viên ngọc này à?”
Khương Đông Thăng vội gật đầu: “Vâng, tôi thấy viên thạch anh tóc này đẹp nên đưa cho Thu Nhi. Cậu Bình, sao cậu lại hỏi chuyện này?”
Ngô Bình: “Bởi đây không phải thạch anh tóc, mà là một món đồ cổ, tôi muốn mua lại nó”.
Khương Đông Thăng ngẩn ra: “Đồ cổ ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, nên ông hãy ra giá đi”.
Khương Đông Thăng luống cuống xoa tay vào nhau, một tia hi vọng trỗi dậy, ông ấy thầm nghĩ có phải mình muốn bao nhiêu cũng được không? Nhưng sau khi suy xét lại, nếu Ngô Bình không nói thì ông ấy cũng không biết giá trị của viên ngọc này nên làm người phải biết điều.
Khương Đông Thăng nói: “Tuỳ cậu”.
Ngô Bình mỉm cười, thấy Khương Đông Thăng cũng khá biết điều nên nói: “Được, tôi trả ông 10 triệu, nếu ông thấy ít thì tôi có thể tăng thêm”.
Nhóm Khương Đông Thăng ngẩn ra, 10 triệu ư? Ông ấy và con gái ngơ ngác nhìn nhau, Tiểu Tân giật bắn người, không dám tin vào tai mình.
Ngô Bình: “Ông chủ Khương, ít quá à?”
Khương Đông Thăng vội nói: “Không không, cậu Bình, nhiều quá rồi ạ”.
Ngô Bình cười lớn nói: “Khéo giá trị của viên ngọc này còn hơn thế ý chứ. À, tôi nghe nói ngoài viên ngọc này ra còn mấy thứ khác nữa đúng không, tôi xem được chứ?”
Khương Đông Thăng gật đầu ngay: “Được ạ, tôi vẫn cất đi, mời cậu đi theo tôi”.
Lúc này, Khương Đông Thăng đang rất hào hứng, cảm giác như mình đang nằm mơ, một viên ngọc trong đống phế liệu mà bán được những 10 triệu, đúng là như phim vậy!
Khương Đông Thăng dẫn Ngô Bình đi tới một căn nhà cũ kỹ, đó là kho hàng, bên trong chất đầy chai lọ, giấy báo cũ được chia thành từng khu vực riêng.
Ông ấy có vẻ ngại ngùng nói: “Tôi đã thu mua phế liệu hai mươi năm, chỉ thích sưu tầm những món đồ cũ hay hay”.
Ông ấy đi vào một góc, ở đó có một cái tráp ngọc không to, bên cạnh còn có một cái lò luyện bằng đá cao nửa mét.
“Cậu Bình, tôi tìm thấy viên ngọc ấy trong đống đồ này, ngoài ra còn mấy thứ nữa”.
Nói rồi, ông ấy cúi xuống cầm cái tráp lên, sau khi mở ra thì có một cái lá ngọc nhìn như thạch anh tóc, nhưng khác là màu xanh.
Ngô Bình sáng mắt rồi cầm chiếc lá ngọc ấy lên thì thấy sợi tơ bên trong cũng có một sức mạnh đặc biệt, nhưng đó là gì thì nhất thời anh chưa đoán ra.
Sau đó, Khương Đông Thăng lại mở năm chiếc tráp ngọc khác ra, bên trong đều có những món đồ khác nhau như lưỡi câu bằng ngọc, con ngựa bằng ngọc, đao ngọc, kiếm ngọc, thuẫn ngọc cùng những sợi tơ bên trong với đủ mọi màu sắc.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nâng cái lò luyện bằng đá lên, cái lò này rất nặng, bên trong đặc ruột. Nhưng anh có thể nhìn thấy nó đang phong ấn một ngọn lửa hình bông hoa sen đang phát sáng ở bên trong.
Ngô Bình giật mình, lẽ nào chính là vật trong truyền thuyết?
Anh mỉm cười nói: “Ông chủ Khương, tôi sẽ mua hết những thứ này, mỗi thứ tôi trả ông 10 triệu, ông thấy được không”.
Khương Đông Thăng run lên vì hãi: “Mỗi món 10 triệu ư?”