Chương 868
Ngô Bình đã từng thi triển Kinh Lôi Chưởng, nhưng khi ấy chỉ làm qua loa chứ chưa tu luyện nghiêm túc. Bây giờ, anh chính thức tu luyện, đã có tia sét nổi lên trên bàn tay.
Kinh Lôi Chưởng có thể tạo ra bốn sức mạnh khủng khiếp như băng, điện, bom, sét, hay được chia ra thành băng Sơn Thủ, Đoạn Long Thủ, Điện Chỉ và Tạc Chưởng.
Ngô Bình đã ở cảnh giới Tiên Thiên nên tu luyện Kinh Lôi Chưởng dễ hơn nhiều, anh tiến bộ rất nhanh, liên tục nắm vững các công pháp.
Khi trời sáng, Chu Thanh Nghiên vẫn tu luyện, còn Ngô Bình đi mua đồ ăn sáng. Gần đó có một nhà bán bánh bao rất ngon, anh định đi mua một ít mang về cho Chu Thanh Nghiên.
Khi luyện công sẽ rất mau đói, nhưng ăn uống phải chọn lọc cẩn thận.
Anh vừa ra ngoài, Đông Hoàng đã đi theo.
Ngô Bình đi được một đoạn rồi hỏi Đông Hoàng: “Đông Hoàng, mày cũng muốn ăn bánh bao hả?”
Đông Hoàng gật đầu, nó cũng kén chọn đồ ăn lắm.
Một người một chó đi bộ theo dòng người trên phố, con phố này có nhiều thương nhân nên có khá nhiều người dắt chó đi dạo. Đột nhiên, có một người đàn ông đầu trọc dẫn một con chó ngao đi tới.
Con chó ngao này to hơn Đông Hoàng một chút, trông nó rất oai. Nhưng thật ra nó chỉ dày lông mà thôi, chứ không nặng bằng Đông Hoàng.
Cách Đông Hoàng mười mét, con chó ngao đã sủa ầm lên với vẻ hưng phấn, người đàn ông đầu trọc kéo mạnh sợi dây mà vẫn không ăn thua.
Đông Hoàng vẫn rất bình tĩnh, nó coi thường nhìn con chó ấy mà không hề sợ sệt.
Người đàn ông đầu trọc tức giận nói: “Đi mau, tôi không giữ được dây nữa đâu”.
Ngô Bình đi thẳng tới đó, Đông Hoàng đi tới trước mặt con chó ngao rồi sủa gì đó mà con người không thể nghe thấy.
Con chó ngao ẳng ẳng vài tiếng rồi nằm rạp xuống đất run rẩy, hình như nó đang rất sợ hãi.
Đông Hoàng mặc kệ nó rồi đi tiếp với Ngô Bình.
Người đàn ông đầu trọc ngẩn ra, sau đó cảm thấy hơi nhục nhãn nên quát: “Này, quay lại đây”.
Ngô Bình ngoảnh lại, mắt anh loé lên, tên kia sợ đến mức suýt ngã khuỵ.
Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì?”
Người đàn ông đầu trọc thấy sống lưng lạnh toát, sau đó vô thức lùi lại: “Không… không có gì”.
Ngô Bình đi tiếp rồi hỏi: “Đông Hoàng, nhà Đường Thiên Tuyệt có một con vẹt, nó có lai lịch thế nào?”
Đông Hoàng nhìn anh như nói: “Anh biết tôi có thể nói được tiếng người à?”
Ngô Bình: “Giờ tao nói, còn mày gật hoặc lắc đầu nhé”.
Đông Hoàng gật đầu đồng ý.
Ngô Bình hỏi: “Con vẹt đó là người sao?”
Đông Hoàng gật đầu.
Ngô Bình: “Nguyên thần của vẹt là người sao?”
Đông Hoàng lại gật đầu.