Chương 877
Xem một lúc thì chuông cửa vang lên, nghe vô cùng dồn dập. Anh vội mở cửa ra thì thấy Hạ Lam đứng ở cửa, nói với anh bằng giọng rất sốt ruột: “Ngô Bình, con trai tôi bị nghẹn cổ, xin anh mau đến xem cho nó với!”
Lúc này cô ấy mắt ngấn lệ, vẻ mặt hoảng hốt, trông rất bất lực.
Ngô Bình nhanh chóng chạy tới nhà cô ấy. Vì ở ngay bên cạnh nên đi vài bước là tới.
Cửa chính đang mở, trong phòng khách, một đứa bé trai khoảng 3 tuổi đang nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt trợn tròn, sắc mặt trắng bệch. Tình hình này thì gọi xe cứu hộ chắc chắn không kịp, thảo nào Hạ Lam lại gọi anh.
Thấy cậu bé như vậy, Hạ Lam che miệng khóc đau đớn, nước mắt rơi như mưa. Nếu con trai có mệnh hệ gì thì cô ấy không muốn sống nữa!
“Đừng khóc!”, Ngô Bình trầm trọng nói: “Đứa trẻ sẽ không sao đâu!”
Anh đi tới giơ tay ấn lên ngực cậu bé, cậu bé liền phun ra một quả bóng nảy to bằng quả nho.
Cậu bé ngay lập tức được hít thở bình thường, sắc mặt cũng dần trở lại như cũ. Cậu bé chớp đôi mắt, nói: “Mẹ ơi”.
Hạ Lam ôm chầm đứa bé vào lòng, khóc lớn: “Lạc Nhi, con trai ngoan của mẹ!”
Ngô Bình nói: “Không sao rồi, đừng làm đứa trẻ sợ”.
Hạ Lam vội lau nước mắt đi, mỉm cười nới với cậu bé: “Lạc Nhi, sau này đừng có để đồ linh tinh vào trong miệng nữa được không?”
Lạc Nhi gật đầu: “Dạ thưa mẹ, con nhớ rồi ạ”.
Sau khi dỗ dành con trai xong, Hạ Lam cúi người trước Ngô Bình: “Ngô Bình, cảm ơn anh!”
Ngô Bình mỉm cười: “Đừng khách sáo, cô hãy ở bên cạnh đứa trẻ đi, tôi về trước đây”.
Hạ Lam tiễn anh ra ngoài cửa, sau đó nhìn theo mãi cho đến khi anh đi vào nhà.
Sau khi vào nhà không lâu, anh bắt đầu tu luyện phương pháp hít thở, nhưng chẳng bao lâu sau chuông cửa lại vang lên. Anh mở cửa ra, người bên ngoài lại là Hạ Lam. Cô ấy nói với vẻ ái ngại: “Ngô Bình, xin lỗi nhé, muộn thế này rồi còn tới làm phiền anh”.
Ngô Bình nói: “Không sao, cô có việc gì không?”
Hạ Lam vén tóc mai, nói: “Lạc Nhi vừa ngủ rồi, tôi muốn sang cảm ơn anh”.
Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, cô không cần bận tâm đâu. Muộn rồi, mau về nghỉ ngơi đi”.
Đã tối muộn, anh không tiện mời một cô gái vừa quen không lâu vào nhà ngồi, thế nên liền mời cô ấy về.
Hạ Lam hơi ngại ngùng, vội nói: “Được, anh cũng nghỉ ngơi đi. Tôi tặng cái này cho anh”. Nói rồi cô ấy đưa một cái hộp gỗ dài một thước cho Ngô Bình.
Ngô Bình còn chưa kịp hỏi thì Hạ Lam đã quay người rời đi, chạy nhanh về nhà.
Ngô Bình lắc đầu. Anh đóng cửa rồi mở hộp gỗ ra, bên trong có một chiếc quạt cổ. Sau khi mở quạt ra, bên trong là một bức tranh sơn thủy, chữ viết trên đó vô cùng kỳ lạ. Anh nhìn kỹ thì thấy hình như đây là biến thể của tiên văn, nhưng anh vẫn có thể nhận ra.
“Ồ, có cả loại quạt như thế này sao?”. Anh vô cùng tò mò, thấy Đông Hoàng đã tỉnh từ lúc nào và đang đứng bên cạnh, anh cười hỏi: “Đông Hoàng, mày có biết cái quạt này không?”
Đông Hoàng nhìn lướt qua, sau đó ngửi thử rồi gật đầu.