Chương 954
“Đừng đi vội thế”, Nhan Duyệt cười nói: “Đã đến rồi mà không mua gì sao?”
Trong ấn tượng của Nhan Duyệt, Bạch Băng chẳng phải là người giàu có. Đặc biệt là sau khi bị Mã Tuấn Kiệt lừa cả triệu bạc, Bạch Băng còn nợ nần chồng chất. Về phần Ngô Bình, cô ả cũng nghĩ anh là kẻ nhà quê.
“Không phiền cậu bận tâm”, Bạch Băng hờ hững đáp. Cô ấy biết người phụ nữ này ác độc đến mức nào. Nếu còn nán lại, chắc chắn Bạch Băng sẽ bị cô ả dùng lời sỉ nhục.
Nhan Duyệt cười ha hả: “Cũng phải. Đồ ở đây đắt như thế, cậu chẳng mua nổi đâu, cùng lắm là đến đây ngắm cho thoả lòng thôi. Không sao, tôi có thể cho cậu mượn tiền, mua cái đồng hồ rẻ nhất”.
“Không cần đâu. Cảm ơn”, giọng Bạch Băng đã lạnh đi. Cô ấy kéo Ngô Bình rời khỏi đó.
Lúc đi ngang Nhan Duyệt, cô ả bỗng thất thanh kêu lên, vừa che túi xách vừa nói: “Bạch Băng, cậu đừng trộm tiền của tôi đấy!”
Ngô Bình vẫn luôn nín nhịn. Lúc này anh không kiềm chế được nữa, lạnh lùng hỏi lại: “Cô nói gì hả?”
Nhan Duyệt vờ kinh ngạc: “Là bạn trai của Bạch Băng mà anh không biết ư? Hồi đại học, cô ta từng trộm tiền của bọn tôi đấy!”
Ngô Bình nhíu mày: “Nói vớ vẩn. Bạch Băng tuyệt đối không trộm đồ người khác!”
Nhan Duyệt cười khẩy: “Cô ta mà có nhân phẩm tốt ấy hả? Ba người trong phòng ký túc xá chúng tôi đều từng bị cô ta trộm tiền đấy. Anh không tin thì tôi có thể gọi điện cho hai người kia”.
“Đủ rồi!”, Bạch Băng cũng không nhịn được nữa, giận dữ nói: “Rõ ràng các người vu oan cho tôi!”
“Vu oan? Sao bọn tôi không vu oan người khác mà lại chỉ vu cho cậu chứ?”. Nhan Duyệt cười khẩy: “Trộm là trộm, cậu giảo biện cũng vô ích”.
Bạch Băng giận run người, nỗi nhục nhiều năm về trước lại quay về khiến cô ấy lập tức đỏ hoe mắt, phải cố kiềm chế mới không bật khóc.
Ngô Bình nói nhẹ tênh: “Bạch Băng bảo các cô vu oan thì chắc chắn là vậy. Xem ra cô chẳng phải hạng tốt lành gì!”
Nhan Duyệt ngẩn ra, lập tức nổi cáu: “Anh nói gì cơ? Tôi không phải hạng tốt lành gì? Anh là cái thá gì mà dám nói tôi như thế?”
Đứng bên cạnh cô ả, Thôi Thừa Chí sầm mặt nói: “Chú ý lời nói đi, băng không thì đây không khách sáo đâu!”
Ngô Bình chẳng có cảm xúc gì: “Không khách sáo? Anh có thể thử!”
Gã cười khẩy: “Oắt con, có biết tay anh chị của khu vực này là ai không? Là anh họ của tao đấy!”
Ngô Bình đáp: “Thế à? Vậy anh phải gọi tôi là ông nội rồi. Vì dân anh chị ở nơi này đều là cháu của tôi cả!”
Người đàn ông nọ ngẩn ra, giận dữ quát: “Dám nói anh Ngưu là cháu mày? Được, mày có giỏi thì đứng đây chờ đi! Đừng có chạy!”. Gã lập tức chạy đi gọi điện, chắc là gọi cho người anh họ kia.
Bạch Băng hơi lo, khẽ kéo tay Ngô Bình rồi khẽ lắc đầu, ý bảo mau đi thôi.
Ngô Bình cười bảo: “Yên tâm. Hai con ruồi nhặng này, em phẩy tay là đập chết được ngay. Chúng ta cũng đã đến đây rồi, chọn một cái đồng hồ đi”.
Nghe anh mỉa mai, Nhan Duyệt nổi trận lôi đình: “Nói là ai là ruồi nhặng đấy hả?”
Ngô Bình trả lời: “Nói cô”.
Nhan Duyệt tái cả mặt, quát tháo: “Đợi đấy! Bạn trai tôi mà gọi anh họ đến đây thì anh xong đời!”