Chương 987
Nghe tới hai cái tên này, Tiểu Vũ Hoàng lắc đầu: “Việc này không được đâu. Bọn họ luôn căm thù những kẻ chặn đường tài lộc của mình. Đường Lâu xuất hiện thì họ là người bất lợi nhất. Trừ phi Đường Lâu đóng cửa, nếu không thì hai bên sẽ vĩnh viễn là tử thù”.
Sau đó Tiểu Vũ Hoàng nói chuyện với Ngô Bình thêm vài câu rồi cũng từ biệt đi về. Đợi ông ta đi khỏi, Đường Băng Vân cười lạnh, như thể có chút khinh bỉ ông chú này.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Băng Vân, sao vậy?”
Đường Băng Vân: “Mười năm trước Đường Môn cũng từng mở một cái Đường Lâu ở Thiên Kinh. Lúc đó ông ta có quyền có thế, nói rằng nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ. Nhưng kết quả, Đường Lâu chỉ mở được ba ngày đã phải đóng cửa, chết mất hơn mười người. Còn ông ta, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện”
Ngô Bình giờ mới vỡ lẽ, hóa ra Tiểu Vũ Hoàng này chỉ giỏi nói chứ thực tế sẽ không giúp đỡ gì.
Ngô Bình: “Tiểu Vũ Hoàng này trấn áp được cả Phong Tiên thì chắc chắn không phải dạng vừa”.
Đường Băng Vân: “Đương nhiên, ông ta là đệ tử của trưởng lão đứng đầu Đạt Ma Đường chùa Đại Thiền – Nhàn Vân thiền sư, là cao thủ số một cảnh giới Nhân Tiên. Ông nội nói ông ta đã tu luyện được ba phép thần thông, bảy loại tuyệt kỹ, là kỳ tài võ học, người đời gọi là Tiểu Vũ Hoàng”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu đây là Tiểu Vũ Hoàng thì ai là Đại Vũ Hoàng vậy?”
Đường Băng Vân: “Cuối thời Nguyên đầu thời Minh, có một vị được gọi là võ đạo chí tôn từng đứng đầu giang hồ, làm minh chủ võ lâm mười năm liền. Chu Nguyên Chương ngồi được lên ngai vàng, một nửa công lao là của người đó. Người đời gọi là Vũ Hoàng Đế, có thể sánh ngang hàng với Chu Nguyên Chương.
Ngô Bình kinh ngạc: “Lợi hại đến vậy sao? Rồi sau này thì sao? Người đó có còn sống không?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Năm thứ hai sau khi Chu Nguyên Chương đăng cơ là người này đã mất tích rồi. Sống không thấy người, chết không thấy xác. Giang hồ đồn rằng Chu Nguyên Chương hại chết ông ấy, nhưng chưa từng có bằng chứng rõ ràng”.
Ngô Bình: “Trịnh Luân này được gọi là Tiểu Vũ Hoàng, đúng là rất giỏi”.
Đường Băng Vân: “Đúng vậy, ông nội nói ông ta có khả năng trở thành Võ Tiên ấy chứ”.
Ngô Bình kinh ngạc, anh đương nhiên biết Võ Tiên là gì. Võ Tiên lấy Võ đạo làm chủ, chủ yếu tu luyện sức mạnh cơ thể, thực lực vô cùng đáng sợ.
Võ Tiên lại chia thành Võ Địa Tiên, Võ Thiên Tiên. Bình thường mà nói, nếu cùng một cảnh giới thì Võ Địa Tiên mạnh hơn Địa Tiên bình thường rất nhiều.
“Ban nãy anh đã quan sát rồi, Trịnh Luân này nội trong một năm tới sẽ có thể đột phá cảnh giới, trở thành Võ Địa Tiên”, Ngô Bình nói.
Đường Băng Vân cau mày: “Nhanh vậy sao? Thế thì phiền to rồi, Đường Lâu lại có thêm một kẻ địch mạnh”.
Ngô Bình lấy làm lạ: “Trịnh Luân này dù không giúp nhà họ Đường thì cũng không đến nỗi trở mặt thành thù chứ?”
Đường Băng Vân thở dài: “Là do anh chưa biết đó thôi, chùa Đại Thiền vẫn luôn muốn vươn tay đến cả Thiên Kinh, hơn nữa Trịnh Luân chính là người đại diện cho họ làm việc đó. Nếu chùa Đại Thiền nhắm vào nhà họ Đường thì sẽ còn rắc rối to”.
Cô ấy nói tiếp: “Cao thủ chùa Đại Thiền đa số là tăng nhân, không tiện tham gia việc đấu đá như thế này. Còn những đệ tử không phải tăng nhân thì có không ít người tòng quân, thậm chí còn có rất nhiều người ở trong Thần Võ Ti và Thiên Long. Trong số những người đó, Trịnh Luân là người có tu vi cao nhất, cho nên được gọi là đại sư huynh trong số các đệ tử”.