Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1703

Chương 1703

Tây Lăng Thiên Vũ yên lặng mà đuổi theo Đông Lăng Tử Thuần và Dao Hân, hắn ta vẫn nên đi giải quyết hậu quả cho xong đi, cũng không biết Dao Hân có việc gì hay không…

Người gây ầm ĩ đã chạy mất, linh cữu cũng phải tiếp tục đi về phía trước rồi, Phượng Khương Trần cảm ơn những người tới đưa tang, hơn nữa xin bọn họ dừng chân ở đây, con đường kế tiếp bọn họ sẽ tự đi.

Nhiều người ra khỏi thành như vậy quả thật hơi bất tiện, lỡ như kiểm tra chậm trễ thời gian, mà nếu như không kiểm tra, lỡ như có gian tế của địch quốc xen lẫn vào trong đội ngũ đi ra ngoài, Trác Đông Minh liền thảm.

Cho nên… Cứ như vậy đi!

Người đưa tang cũng không có miễn cưỡng, đồng loạt ngừng ở tại chỗ.

Linh cữu tiếp tục đi về phía trước, binh lính thủ thành đã chuẩn bị xong từ lâu, linh cữu vừa đến thì cho đi, thuận lợi khiến cho người khác líu lưỡi.

“Đây là đỡ linh của nhà ai, mặt mũi thật lớn, không chỉ có bá tánh tiến đến đưa tang, ngay cả binh lính thủ thành cũng cho bọn họ qua.” Bên ngoài cửa thành, những dân chúng đợi nửa ngày cũng không được vào thành, chỉ vào đoàn người Phượng Khương Trần hỏi.

Đáng tiếc, người ở ngoài cửa thành cũng không biết, bọn họ chỉ có vào thành mới biết được, mà khi bọn họ vào thành, sau khi biết được chuyện của Phượng Khương Trần, đều hối hận.

Bọn họ hẳn là nên đưa tiễn Phượng tướng quân và Phượng phu nhân một đoạn đường.

Linh cữu vừa ra thành thì tăng tốc, mấy người Phượng Khương Trần cũng trực tiếp cưỡi ngựa đi.

Bên trong thành, Tây Lăng Thiên Lâm vẫn luôn nhìn theo đoàn người Phượng Khương Trần, cho đến khi không nhìn thấy nữa, mới thu hồi tầm mắt.

“Một chiêu tuyệt như vậy, thế mà bị nàng ta phá, Phượng Khương Trần quả nhiên là Phượng Khương Trần, bi thương thành dạng này, còn có thể duy trì lý trí.” Tây Lăng Thiên Lâm thật sự không cam lòng, nhưng hắn ta cũng hiểu được Dao Hân đã làm tốt lắm rồi.

“Lúc trước, Phượng Khương Trần tức đến nỗi bật khóc còn có thể khống chế bản thân không động thủ với ta, hôm nay thì có là gì.” Dạ Diệp đứng ở bên cạnh Tây Lăng Thiên Lâm.

Dạ thành chủ ép Dạ Diệp đến đưa tang cho Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, nếu hắn ta quỳ gối dập đầu trước linh cửu của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân nhận cái sai thì càng tốt.

Kết quả Dạ Diệp tới, lại cùng Tây Lăng Thiên Lâm ngồi ở quán trà.

“Ngươi vừa mới tới cũng nên đi, nói không chừng ngươi quỳ xuống thì ân oán giữa Dạ thành với Phượng Khương Trần sẽ không còn gì nữa.” Tây Lăng Thiên Lâm tuy rằng thất vọng nhưng cũng không có phẫn nộ nhiều.

Đứa bé trong bụng Dao Hân kia, dù sao cũng không cần, sảy thai như vậy cũng là chuyện tốt, đứa bé sảy thai trước linh cửu của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, cho dù không thể đả kích Phượng Khương Trần, cũng có thể khiến cho nàng nghẹn thật lâu.

“Trừ phi ta chết, bằng không ta tuyệt đối sẽ không quỳ trước mặt Phượng Khương Trần.” Nhưng mà hơn hai mươi ngày, cả người Dạ Diệp đều thay đổi, vừa đen vừa gầy, tinh thần suy sụp, không còn hăng hái khí phách như lúc mới gặp.

“Chết? Đến lúc đó chỉ sợ ngươi muốn chết cũng không xong, Dạ thành đã rơi vào thế nước sôi lửa bỏng rồi, Dạ thiếu chủ.” Tây Lăng Thiên Lâm không ngờ rằng Dạ Diệp lại là người như vậy, thật khiến người ta rất chán ghét.

Dạ Diệp nhướng mày, không tỏ ý kiến phản bác: “Lâm thái tử ngươi đây là nói chuyện giật gân, Dạ thành ta cơ nghiệp trăm năm, cho dù hoàng đế tứ quốc cũng phải nhượng bộ, sao có thể rơi vào nước sôi lửa bỏng, bởi vì Phượng Khương Trần sao? Nàng ta còn chưa có bản lĩnh đó.”

Dạ Diệp vẻ mặt kiêu căng, con ngươi ảm đạm cuối cùng cũng toả sáng ra vài phần thần thái, đả kích liên tiếp khiên cho ý chí của Dạ Diệp bị suy sụp, hiện tại chỉ có nhắc tới Dạ thành, Dạ Diệp mới có thể tìm về một chút tự tin.

Bình Luận (0)
Comment