Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 107


Đây mới là bộ mặt thật của Tô Điểm Tình.

Dưới vẻ bề ngoài cất dấu một trái tim vô cùng đen tối.
“Người thực sự nghĩ ta sẽ ngu ngốc đến nổi dùng cách thức đối phó với nha hoàn và ma ma để đối với người sao?” Tần Lam Nguyệt nhướn mày, nhàn nhạt nói: “Tô Điểm Tình, người loại trừ mọi người là do sợ bộ mặt thật của mình sẽ bị bại lộ sao? Ngươi vất vả duy trì dáng vẻ xinh đẹp đáng thương chắc là mệt lắm nhỉ?”
“Xem ta lột bỏ chiếc mặt nạ của người như thế nào.
Nàng nói xong thì phủi tay áo, một làn gió thơm thoảng qua.
Tô Điểm Tình nghĩ thầm không ổn, vội vàng buông cổ tay Tần Lam Nguyệt ra, lùi về phía sau hai bước, che mũi và miệng, đợi một lát mới dám bỏ tay ra.
“Tần Lam Nguyệt, ta đã nói với người rồi, ngươi không ám toán ta được đâu.
Tô Điểm Tình rũ ống tay áo, một con dao xuất hiện trong tay: “Ta không biết khắc từ trên mặt người xuống trước thì sẽ như thế nào?”
“Làn gió thơm vừa rồi không có độc.”
Tần Lam Nguyệt khẽ cười: “Chỉ là phần nước bình thường thôi mà.”
“Phấn nước sao?”
Tô Điểm Tình nhíu mày.
“Một hộp phần nước có giá một lượng bạc, đối với kiểu đại tiểu thư như ngươi, e rằng chưa dùng loại mỹ phẩm kém chất lượng này bao giờ.
Tần Lam Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi ta chỉ muốn người tránh xa ta một chút mà thôi.

Dù sao những gì ta muốn làm cũng làm xong rồi.”

“Bịp bợm.
Tô Điểm Tình phủi quần áo, nham hiểm hung ác lạnh như băng.
“Bịp bợm sao? À, từ lúc người dùng thủ đoạn đáng sợ đối phó thập hoàng tử, một đứa nhỏ còn chưa được mười tuổi.

Ta đã biết người thực sự thông minh, làm việc cũng không để lại sai sót”
Tần Lam Nguyệt nói: “Ta cũng không định dùng thủ đoạn bình thường để đối phó ngươi.”
Nàng vươn cổ tay ra, nhếch mày:
Vì vậy nên ta đã bôi thuốc độc lên cổ tay mình Tô Điểm Tình muốn phá hủy kim châm, nhất định nàng ta phải tự nằm cổ tay mình.
Một khi chạm tới dù chỉ là một chút, loại độc này sẽ lan ra với tốc độ rất nhanh.
“Nếu người không tin thì có thể nhìn vào lòng bàn tay của người một chút.

Tô Điểm Tình nghiêm nghị, theo tiềm thức cúi đầu nhìn xuống.
Bàn tay nắm lấy Tần Lam Nguyệt không biết đỏ lên từ khi nào.
Không chỉ đỏ lên mà còn rất ngứa.
Mụn đỏ li ti lan ra với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã lan ra cả cánh tay nhỏ bé.
“Đây là thứ gì?”
Tô Điểm Tình trầm giọng hỏi.

“Độc dược.
Tần Lam Nguyệt nói: “Chỉ cần chạm phải một chút là có thể lan ra toàn thân rất nhanh.

Nàng tạm ngừng một lát, lại nói tiếp: “Bao gồm cả mặt của ngươi.”
“Loại độc dược này càng gãi càng ngứa, ý thức cũng sẽ yếu đi, ngươi sẽ tự gãi lên mặt mình.

Không biết sau khi bị chính đôi tay mảnh khảnh của mình gãi, mặt Tô cô nương xinh đẹp sẽ trở nên như thế nào”
Đáy mắt Tô Điểm Tình nặng nề.
Những nốt mụn đỏ không ngừng lan ra, cả người nàng ta ngứa ngáy không thể chịu được.
Nàng ta vén áo lên thì phát hiện mụn đỏ đã phủ kín cánh tay.
“Tần Lam Nguyệt, ngươi thật là để tiện.
Vẻ mặt của Tô Điểm Tình vô cùng dữ tợn.
“Đúng, ta đê tiện, ta không biết xấu hổ, thì sao? Ta rất tự hào”
Tần Lam Nguyệt thản nhiên nói: “Ta khuyên ngươi đừng có mà cử động, ổn định hơi thở đi.
“Ngươi càng dãy dụa, hô hấp càng nhanh, độc tố sẽ lan ra càng nhanh.”
Tô Điểm Tình vốn không tin.

Nhưng sau khi nhìn thấy trên tay kia cũng xuất hiện mụn đỏ, trong lòng lộ ra sự luẩn quẩn ngưng trọng.
Dựa theo tốc độ này, chưa kịp rót đầy tách trà nhỏ thì mụn đỏ đã lan rộng ra khắp cơ thể.
Nếu thứ này xuất hiện trên mặt nàng ta, dung mạo của nàng ta sẽ bị hủy hoại “Thuốc giải”
Nàng ta nghiến răng: “Đưa thuốc giải cho ta!”

Bình Luận (0)
Comment