Nàng xoay người muốn ném túi hương vào lò sưởi.
Đông Phương Lý kinh hãi nói: “Đỗ Khứ.
“Đỗ Khứ.” Tần Lam Nguyệt túm lấy y phục của Đỗ Khứ: “Ngươi có nghĩ, túi hương này chính là thúc mệnh phù của Đông Phương Lý không? Ngươi muốn trơ mắt đứng nhìn hắn chết sao?”
Cổ họng Đỗ Khứ thắt lại.
Sắc mặt hắn phức tạp nhìn Đông Phương Lý một cái rồi cúi đầu nói.
“Vương gia, xin ngài hãy thứ lỗi cho thuộc hạ, thuộc hạ cảm thấy vương phi nói rất có lý.”
Thừa dịp Đỗ Khứ đang do dự Tần Lam Nguyệt nhân cơ hội ném túi hương vào trong lò sưởi.
Túi hương nhanh chóng cháy hết.
Trong ảnh lửa đang bốc cháy dữ dội, căn phòng lập tức tràn ngập một mùi hương kỳ lạ.
Mùi hương kỳ lạ này phát ra từ trong túi hương.
Sắc mặt Tần Lam Nguyệt thay đổi, nàng vội vàng bịt mũi, nhanh chóng mở cửa chính và cửa sổ ra.
“Không ổn rồi, trong túi hương còn giấu thứ gì đó nữa, mùi hương này rất quỷ dị, Đỗ Khử, ngươi mau mang Đông Phương Lý ra ngoài đi, nhanh lên.” Lời nói của nàng còn chưa dứt thì phong cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.
Căn phòng biến mất, Đông Phương Lý và những người khác cũng không còn thấy đâu nữa.
Mà thay vào đó trước mắt nàng bây giờ là một biển hoa vô tận.
Sắc hoa kéo dài không dứt, kéo đến tận nơi trời đất giao nhau.
Những bông hoa đang nở rộ, mùi hương hoa ngập tràn, vài con bướm lưu luyến bay lượn chơi đùa trong những bông hoa, vẻ đẹp tuyệt mỹ này không giống như đang ở trên trần gian tí nào.
Tần Lam Nguyệt hơi sửng sốt, nàng định đưa tay chạm vào bông hoa lạ thì bông hoa đó bỗng bị làn gió thổi bay đi mất.
Hai con bướm một lớn một nhỏ bay lơ lửng rồi cuối cùng đậu lại trên người nàng.
Sau đó, cơn đau nhói ập đến, nàng nhìn kỹ mới nhận ra rằng hai con bướm đang gặm cắn người nàng, mà bộ phận bị gặm sau đó lập tức biến thành một khúc xương.
Trong lòng Tần Lam Nguyệt trở nên sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng thân thể nàng như bị đông cứng lại.
Dù có giãy dụa thế nào thì nàng cũng không thể chạy trốn, chìm trong nỗi sợ hãi vô hạn, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình từ từ trở thành một bộ xương trắng.
“Nương nương, vương phi nương nương.”
“Người có nghe ta nói không?”
Có một tiếng gọi lo lắng truyền đến bên tai nàng.
Giọng nói đó từ xa rồi dần dần tiến đến gần, càng ngày càng rõ ràng.
“Vương phi nương nương” Có thứ gì đó vừa đánh vào tay, cảm giác đau đớn đó đã kéo nàng tỉnh trở lại.
“Đỗ Khứ?” Tần Lam Nguyệt lắc lắc đầu, nàng lập tức nhìn người mình, may mắn là vẫn còn nguyên vẹn.
Không có bướm, cũng không có xương.
Tình huống xảy ra vừa nãy cứ như một giấc mơ vậy.
Nàng nhìn dáng vẻ lo lắng của Đỗ Khứ, theo bản năng hỏi: “Đông Phương Lý thế nào rồi?”
“Ta đã điểm huyệt đạo cho vương gia rồi, ngài ấy không có gì đáng ngại cả.”.
Đỗ Khứ tiếp tục nói: “Chỉ có người là không ổn thôi, vẻ mặt vừa rồi của người rất thống khổ đó, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ta vừa thấy một chuyện rất đáng sợ.” Trong lòng Tần Lam Nguyệt vẫn còn sợ hãi, nàng quay mặt về phía Đông Phương Lý: “Vương gia, bây giờ mà người vẫn còn cảm thấy túi hương không có vấn đề gì sao?”
“Ta từng kiểm tra túi hương đó rồi, nó không sao cả.” Sắc mặt Đông Phương Lý tái nhợt, ánh mắt lộ ra một tia sáng vô cùng phức tạp.
“Chưa biết được.” Tần Lam Nguyệt nhớ tới ảo giác nàng bị con bướm gặm vào người, giống như nàng vừa nắm được một manh mối, vì vậy nàng không ngừng thăm dò dựa theo manh mối đó thì nàng phát hiện ra một sự thật khó có thể được.
Nàng tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Đông Phương Lý, ta nghĩ rằng ta đã tìm ra nguyên nhân phát bệnh của người và ta cũng đã tìm được phương pháp trị liệu cho người luôn rồi
Ảnh mắt của Đông Phương Lý cũng chẳng ngước lên nhìn.
Tần Lam Nguyệt không thèm để ý, nàng hít sâu một hơi nói: “Lâm thái y, ta nhớ có một loại bọ cạp rất độc tên là bọ cạp Mỹ Nhân, cả người nó đỏ thẫm, cơ thể rất nhỏ, độc tính lại cực kỳ mạnh, ngươi có thể tìm được nó không?”
“Ta cần một vài thứ, các ngươi đến đây hỗ trợ chút đi.”