Sau đó là thân thể, lời nói và bờ môi ấm áp.
Bé con ấm áp ấy đã cố hết sức để kéo hắn ra khỏi bờ vực của cái chết, thì thầm bên tại hắn bằng một giọng nói dịu dàng: “Đừng sợ, không sao rồi, đợi chút nữa thôi, nhất định sẽ có người tới giúp ngươi.”
Lúc này, trong cơn mê man, hắn như hồi tưởng lại ngày trước cũng có tiếng trẻ con thì thầm bên tai hắn như vậy, trong sáng và dịu dàng, thật sự rất giống giọng nói này.
Lần đó, hắn lạnh đến mức muốn đông cứng lại, nửa mơ nửa tỉnh vì vậy có nhiều chuyện mà hắn đã quên mất rồi.
Một đêm qua đi, hồi ức vốn dĩ đã bị hắn quên mất từ lâu kia lại nhen nhóm trong đầu hắn một lần nữa.
“Là ngươi sao?”
Đông Phương Lý chậm rãi mở mắt, thì thào nói.
Trước mắt hắn là gương mặt hốc hác tái nhợt.
Đầu tóc nàng hỗn loạn, trên người chỉ mặc duy nhất một tấm trung y đã ướt đẫm.
Hắn gắt gao ôm chặt lấy nàng.
Hắn muốn dựa dẫm và nương tựa vào nàng.
Đông Phương Lý chăm chú nhìn khuôn mặt tiều tuy kia rồi hắn vươn tay như muốn chạm vào nó.
“Cuối cùng người cũng tỉnh rồi.” Tần Lam Nguyệt mở to mắt, yếu ớt nói: “Đông Phương Lý, đêm qua suýt chút nữa là ta bị ngươi đè chết rồi.”
Vốn dĩ Đông Phương Lý còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nhưng sau khi nghe Tần Lam Nguyệt nói thế thì hắn lập tức tỉnh táo lại.
Hắn sững người rồi lẩm bẩm nói: “Sao lại là ngươi?” “Vậy tại sao không thể là ta?” Tần Lam Nguyệt muốn đẩy hắn ra nhưng cũng không đẩy nổi, vì vậy nàng có chút giận dữ, nói: “Người ôm ta chặt cứng cả một đêm, còn không mau buông ra?”
“Bây giờ ngươi tỉnh hẳn rồi, nếu vẫn không buông ra ta sẽ cắn người đó.
“Tại sao lại là ngươi?” Đông Phương Lý giống như không nghe thấy lời của Tần Lam Nguyệt, đôi mắt đẹp của hắn ngập tràn ý tứ phức tạp.
“Rốt cuộc người đang nói cái gì vậy?” Tần Lam Nguyệt bị siết đến mức khó chịu.
Nàng giãy giụa mất một lúc mà Đông Phương Lý vẫn không chịu buông nàng ra.
Không thể chịu nổi nữa rồi, nàng lập tức cắn vào bả vai hắn một cái.
Đông Phương Lý bị đau nên hắn nhanh chóng buông tay ra.
Cuối cùng Tần Lam Nguyệt cũng được tự do, nàng hít một hơi thật sâu: “Ngươi bị đau đến ngốc rồi hả? Người thật sự muốn siết chết ta đúng không? Đúng là lấy oán báo ân mà”
Nhìn bộ dạng ngu ngốc đần độn của hắn, có khi nào hắn bị đau đến mức biến thành một tên ngốc rồi không?
Lúc này nàng bèn vươn tay sờ trán hắn.
Đầu có nóng đầu, nhiệt độ vừa phải, hơn nữa nhiệt độ cơ thể cũng bình thường mà?
Nàng tiếp tục cầm lấy cổ tay hắn, mạch tương cũng đập ổn định hơn hôm qua rất nhiều.
“Thè lưỡi ra ta xem.
Nàng lại gần định tách miệng hắn ra, không ngờ rằng hắn lại ngoan ngoãn phối hợp cùng nàng, chậm rãi mở miệng.
Lớp phủ trên lưỡi có màu trắng mỏng, độc tố của bò cạp và độc thảo dược cũng đã được tiêu trừ.
“Thành công rồi.” Tần Lam Nguyệt nói: “Giờ chỉ cần lấy độc bò cạp ra khỏi miệng rồi đợi miệng vết thương khép lại nữa thì sẽ không còn vấn đề gì nữa
Ánh mắt Đông Phương Lý chợt rung động, hắn không nói gì.
“Đỗ Hành, Lâm thái ý, mang dầu mè đến đây.” Tần Lam Nguyệt không hề nhận ra sự khác thường của hắn, nàng vẫn chăm chú xoa bóp chỗ đau nhức của hắn rồi nói vọng ra ngoài.
Đỗ Khứ nghe thấy mệnh lệnh thì lập tức đẩy cửa bước vào.
Mặt mày Đông Phương Lý tối sầm lại, hắn vội vàng cầm lấy y phục ném lên người Tần Lam Nguyệt.
“Ngươi chưa mặc y phục hẳn hoi mà đã gọi người khác vào, còn ra thể thống gì hả?” Hắn mở miệng nói, ngữ khí vẫn lạnh tanh như trước.
“Ta ăn mặc hẳn hoi được mới là lạ đó, đêm qua người người toàn mồ hôi, dính vào người ta hết rồi này.” Tần Lam Nguyệt lẩm bẩm nhưng nàng vẫn mặc áo khoác ngoài vào.
Lâm thái y mang dầu mè, còn Đỗ Khứ thì mang nước muối loãng với cháo đến.
Tần Lam Nguyệt bôi dầu mè lên miệng vết thương của Đông Phương Lý.
Sau đó nàng lấy giấy mỏng chấm một ít dầu mè, cả căn phòng lúc này chỉ toàn là mùi dầu mè.
Mùi hương càng lúc càng nồng nặc hơn, vốn dĩ bò cạp Mỹ Nhân rất mẫn cảm với mùi hương này nên trong chốc lát nó đã chui ra ngoài rồi nhảy vào trong bát dầu mè.
Sau đó Lâm thái y nhanh chóng đóng nắp lại, vậy là đã xử lý xong.
“Hôm qua người đổ rất nhiều mồ hôi nên cơ thể đã mất rất nhiều nước, vì vậy ngươi cần phải bổ sung thêm nước muối loãng.” Tần Lam Nguyệt nhìn Đông Phương Lý nói: “Hôm nay người đừng ăn gì cả, chỉ được ăn cháo loãng và uống nước thôi.
Ngày mai đợi Lục đại nhân trở về ngài ấy sẽ giúp ngươi khâu miệng vết thương lại, cũng không có gì đáng ngại nữa nên hai ngày tới người cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ, cả người mềm nhũn rồi ngất đi.