Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 153


“Vào thời điểm công chúa Mục Dã mười hai tuổi liền đã huyết tẩy tẩm cung.

Lúc ấy, Thái hậu và hoàng thượng rất khiếp sợ cũng rất phẫn nộ.

Chuyện này náo ra rất lớn, hoàng thượng chuẩn bị xử tội giết người của công chúa Mục Dã “Công chúa Bắc Lục cũng chính là Trinh phi nương nương nương không cam lòng liền gửi cho hoàng đế Bắc Lục một phong thư.

Đại quân Bắc Lục tiếp cận, chiến tranh hết sức căng thẳng, vì bình ổn sự kiện lần này mà hoàng thượng chỉ có thể thả công chúa Mục Dã ra.

Sau lúc đó, mặc dù công chúa Mục Dã đã thu liễm những thủ đoạn vẫn vô cùng tàn nhẫn”
Đỗ Khứ thở dài không ngừng: “Công chúa Mục Dã đến Thất vương phủ là khẩu dụ của thái hậu, vương gia cũng rất khó xử.

Nàng ta hình như đang ở U Lan Các, dù sao thì vương phi nương nương người mau chóng trở về đi
Tần Lam Nguyệt thầm nói không tốt.
Bây giờ trong U Lan Các chỉ có mấy nha hoàn.
Nếu công chúa Mục Dã nhìn trúng các nàng thì sợ là có nguy hiểm.

Nàng bất chấp không hỏi thêm gì nữa, vội vàng trở về.


Trên con đường từ cung Minh Ngọc đến U Lan Các, càng chạy càng thấy không thích hợp.
Trước đây, trên con đường này sẽ có một ít lá rụng, hoa tàn cùng với cây cỏ khô héo, càng đi về phía trước sẽ càng hoang vắng.
Bây giờ, lá cây khô héo trên cây đã biến mất không thấy, hoa cỏ bởi vì mùa đông mà khô héo cũng biến mất sạch sẽ, ngay cả tuyết đọng cũng không còn lại chút gì.
Phiến đá bên đường được mài nhẵn bóng, không có một hạt bụi nào.
Càng đi thì tình huống này càng nghiêm trọng.
Không chỉ trên phiến đá, ngay cả cây khô, trụ đá, vách tường, chỉ cần là nơi có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều sẽ bị mài nhẵn bóng, sạch sẽ tới mức biến thái.
Tần Lam Nguyệt cau mày, đi nhanh hai bước.
Vào lúc tới U Lan Các, nhìn đến thảm màu đỏ bao trùm trên mặt đất, không ngừng kéo dài tới Hương Thảo Các.

Cũng là không nhiễm một hạt bụi.
Cửa lớn U Lan Các đóng chặt, nhìn xuyên qua tường hoa thì thấy khoảng sân đổ nát đã khôi phục sạch sẽ.

Nàng đẩy cửa ra mới khiếp sợ phát hiện, sân không phải là trở nên sạch sẽ mà là một mảnh trống không.
U Lan Các to như vậy, trong viện bị rửa sạch sẽ, ngay cả hai khóm hoa mẫu đơn gieo trồng ngoài cửa cũng bị san bằng.
Vách tường, cửa phong, còn có một ít phòng ốc lâu năm its tu sửa cũng bị gột rửa sáng bóng, không giống một nơi để cho người ở.
“Lục Bảo?” Tần Lam Nguyệt hồ một tiếng.

Không ai trả lời.

Không khí trong viện trầm lặng, nhìn không ra một chút khói lửa nào.
Đáy lòng Tần Lam Nguyệt thâm trầm.
“Lục Bảo? Bạch Mai? Cái đuôi nhỏ ?”
Nàng kêu vài tiếng cũng vẫn không có ai trả
Tần Lam Nguyệt cảm thấy bất an đẩy cửa ra.

lời.
Cửa giống như là bị khóa vậy, căn bản mở không ra.
“Này, có ai không?”
Vẫn không có ai trả lời, chỉ có tiếng vọng của nàng, im lặng tới mức ngạt thở.

Tần Lam Nguyệt có chút sốt ruột, mạnh mẽ đá văng cửa.
Ánh sáng trong phòng rất tốt.
Đột nhiên ánh mặt trời chiếu rọi vào hình như đã kinh động tới người trên giường.

Tần Lam Nguyệt nhìn thấy bên trong phòng có người ở, vội vàng tiến lên hai bước.
Bạch Mai người đầy vết thương lăn từ trên giường xuống đất, mặt mày tái nhợt, hai tay nắm chặt, con người tràn ngập sợ hãi.
“Bạch Mai?”
“Vương phi?” Bạch Mai kinh hãi: “Người là vương phi?”
“Là ta.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Lam Nguyệt nhìn dáng vẻ suy yếu của Bạch Mai, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn.
Bạch Mai không ngừng run rẩy, thanh âm khàn khàn, cổ họng xé rách nói: “Mau, đi mau.”

Bình Luận (0)
Comment