Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 169


Tần Lam Nguyệt mạng lớn, lại tránh được một kiếm.

Tô Điểm Tình bắt buộc phải mau chóng giết chết nàng.
Chuyện như hôm nay, nếu Tần Lam Nguyệt không chết thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho sau này nữa.
Thủ đoạn và sự thông minh của nữ nhân này quá tàn nhẫn, cần phải loại bỏ càng sớm càng tốt.
Tần Lam Nguyệt sờ vào mạch đập đang yếu dần của
Bạch Mai, nhìn vết thương đáng sợ phía sau lưng nàng ta, nàng run rẩy không ngừng.
Một kiếm này lẽ ra phải rơi trên người nàng.

Bạch Mai vì cứu nàng mà thay nàng đỡ một kiếm.
Người vốn đang hấp hối, lại mất nhiều máu như vậy, có lẽ sẽ phải chết.
Tần Lam Nguyệt nhìn Tô Điểm Tình như quỷ dữ không ngừng dừng bước tiến qua đây.

Nàng run rẩy rắc bột thuốc cầm máu lên vết thương sau lưng của Bạch Mai.

Nếu không cầm máu, Bạch Mai sẽ chết.

Nhưng cho dù cầm máu, nàng ta cũng không chắc chắn có thể sống sót.
“Ngươi hà tất gì phải làm thế?” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt lạnh lẽo, còn mang theo chút nghẹn ngào: “Tôi Điểm Tình, vốn dĩ ta đã định đợi khi ta trả lại tình người cho Đông Phương Lý, ta sẽ tìm lý do hòa lỵ, từ đó ta sẽ không còn quan hệ gì với hắn nữa.

Lúc đó, ngươi có thể gả cho hắn, người vẫn là chính phi của hắn.

Không còn ai có thể ngăn cản được hai người.
“Nếu như người đã chân thành với Đông Phương Lý, vậy thì nên tin tưởng hắn.

Tại sao ngươi lại phải khổ sở như vậy? Kể từ hôm ở Cát Tường Nhật, người từng bước từng bước ép buộc ta, mưu hại ta.

Ta tự nhận chưa làm chuyện gì tàn nhẫn cả, tất cả đều là do người hung hăng ép người, ép ta đến mức không thể chống trả “Cho dù ta đã chỉnh đốn nha hoàn và ma ma của người thì nhiều nhất cũng chỉ là dạy dỗ bọn họ một bài học, không nguy hiểm đến tính mạng.

Còn người thì sao? Không chỉ đầu độc ta, mà còn muốn giết hết mấy nha hoàn của ta.”
“Tô Điểm Tình!” Tần Lam Nguyệt hùng hổ đứng dậy, sát khí trên người tràn ngập trong tích tắc.

Gió nổi lên, trời đất đổi màu.
“Ngoại trừ Minh Hồng không thể động đậy, ba nha đầu khác trong viện của ta, có lẽ đều bị đối xử không giống người.

Những điều mà bọn ta gặp ngày hôm nay, ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp mười lần.”

Khắp người Tần Lam Nguyệt có luồng khí lạnh màu vàng như địa ngục bao quanh, khuôn mặt nàng tối sầm, phía sau phảng phất có luồng ảnh màu đen khiến người ta khiếp sợ, sát khí và cơn giận dữ bất tận, như đòi lấy mạng người.
Tô Điểm Tình bị khí thế của nàng làm cho khiếp sợ, không nhịn được lùi lại phía sau mấy bước, sau khi bước đến bậc thang thì cơ thể loạng choạng, cảm giác khiếp sợ giảm đi không ít.
Nàng ta có thể chắc chắn Tần Lam Nguyệt không có võ công, chỉ là khí thế mạnh mẽ mà thôi.
Hai lần trước đổ oan cho Tần Lam Nguyệt, một là đã coi thường nàng, hai là nữ nhân này luôn gây ra điều bất ngờ.

Nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, thì sẽ không bị lừa.
“Cái sai của người chính là đã gả cho Lý ca ca.” Tô Điểm Tinh giống như ăn phải một viên định tâm hoàn, tay cầm chặt trường kiểm, lại lần nữa hướng về phía Tần Lam Nguyệt
Ngay lúc này, chỉ nghe được một tiếng ‘loảng xoảng.

Cùng với tiếng động của thanh kim loại rơi, trường kiếm trong tay Tô Điểm Tình đã lặn xuống đất.
Nàng ta không dám tin nhìn vào tay của mình.

Bàn tay đang cầm kiếm, không biết bắt đầu từ khi nào, đã không còn sức lực.
Không chỉ trên tay, mà sức lực trên người cũng đang dần mất đi.
Trong lòng nàng ta cảm thấy kinh hoàng.
Sớm đã biết đến những thủ đoạn đầy mưu mô của Tần Lam Nguyệt, nàng ta cũng luôn đề phòng, luôn giữ cho mình khoảng cách không xa không gần, vậy mà bây giờ nàng ta lại bị trúng chiêu? “Tần Lam Nguyệt, ngươi lại giở trò gì vậy?” Sắc mặt Tô Điểm Tình trắng bệch: “Ngươi đã làm gì rồi?”

“Ngươi nghĩ xem, những người thận trọng yếu đuối không có võ công như ta, sẽ chuẩn bị mà không làm gì, cứ để cho ngươi chặt chém vậy sao?” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt như phát ra từ địa ngục: “Ngay từ đầu, ta đã chuẩn bị rồi.”
“Ta không đủ sức lực, cũng không biết võ công.

Điều duy nhất có thể lọt vào mắt là nhanh tay.” Tần Lam Nguyệt cười lạnh.
Nhanh chuẩn độc, đây là kỹ năng đã luyện thành lúc trước đó làm phẫu thuật, dùng ở trong hoàn cảnh như thế này, cũng đủ cười nhạo rồi.
“Trong tay ta có thể bắn ra thuốc độc bất ngờ vốn không nhiều, nhưng không nhiều thì không có nghĩa là không có.

Ngay từ đầu, ngươi đã trúng chiêu rồi, thời gian tiếp theo, chỉ là đợi người phát tác mà thôi.
“Điều đáng tiếc là, Bạch Mai đã thay ta đỡ một kiếm.

Tên ngốc đó, rõ ràng không quan tâm đến ta, nhưng cho dù không quan tâm đến ta thì ngươi cũng không vùng vẫy được lâu đâu.

Bình Luận (0)
Comment