Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 188


Lục Tu thấy Tần Lam Nguyệt không muốn mở miệng thì cúi người hành đại lễ: “Kính mong nương nương vui lòng mà chỉ giáo cho ”
Tần Lam Nguyệt che ngực.

Khối đá lớn đè ở ngực đó không có cách nào bỏ đi được, đè tới mức nàng thở không nổi: “Thứ lỗi, hay là để lần sau đi.”
“Lần sau thì đã không kịp nữa rồi.” Lục Tu không từ bỏ, làm ra bộ dáng rất muốn được chỉ bảo, rửa tai lắng nghe.
“Điều ta có thể nói cho người là nhóm máu chia làm bốn loại, giữa phụ thân và hài tử thì nhóm máu cũng chưa chắc đã giống nhau, còn cần thông qua thiết bị chuyên nghiệp kiểm tra đo lường mới có thể xác định được.

Ngoài vài tình huống đặc biệt ra thì nhóm máu khác nhau mà hòa vào nhau sẽ sinh ra phản ứng đọng máu, máu không lưu thông được, nhẹ thì bị sốc, nặng thì tử vong.” Tần Lam Nguyệt khoát tay: “Nếu đã nghe hiểu rồi thì đi nhanh lên đi.”
Chỉ là vài câu ít ỏi mà Lục Tu lại nghe đến phần khởi.

Đôi mắt y sáng long lanh: “Thì ra là thế, thì ra là thế”
“Nương nương, thuộc hạ đã hiểu ra, bây giờ sẽ trở về Lục gia, nói việc này cho lão tổ tông biết.”
“Lão tổ tông của Lục gia?” Tần Lam Nguyệt nhíu mày.
“Cũng không dám giấu gì người, lão tổ tông Lục gia đã theo Hoàng thượng dựng nước đánh khắp thiên hạ, lão nhân gia y thuật cao minh thế nhưng tuổi tác đã cao, không màng thế sự từ lâu rồi.

Trước đây lúc ta đến mời ông ta rời núi đi làm chứng, vậy mà đến mặt của lão nhân gia cũng không nhìn thấy.

Sau đó ta để cho thư đồng truyền đạt lại chuyện nương nương khâu gân tay cho Vương gia thì lão tổ tông lập tức triệu kiến ta.”
Lục Tu ý thức được mình đã nói nhiều, y vội vàng cười nói: “Tóm lại, nếu như nói những chuyện này cho lão tổ tông biết thì lão nhân gia người chắc chắn sẽ tin tưởng mà không nghi ngờ gì và có thể rời núi đi làm chứng”
Tần Lam Nguyệt hoàn toàn nghe không hiểu Lục Tu đang nói cái gì.

Lão tổ tông Lục gia rời núi thì có liên quan gì đến nhóm máu chứ?
Liên quan gì đến nàng nhỉ? “Bệnh tình của nương nương đã không có gì đáng ngại, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.” Lục Tu đứng dậy cáo từ Lúc y vừa mới đi tới cửa, hình như là nhớ ra chuyện gì đó.
“Đúng rồi, vừa nãy ta đứng ngay ở cửa ra vào nên chuyện mà người và Vương gia cãi nhau, ta đã nghe thấy hết rồi.

Nương nương, người hiểu lầm Vương gia rồi.” Y nhẹ nhàng nói.

Tần Lam Nguyệt nghe thấy chuyện liên quan đến Đông Phương Lý, tâm trạng đã phiền muộn thì giờ lại càng thêm, giọng nói lập tức lạnh xuống: “Lục Tu, chuyện của hai người chúng ta, ngươi đừng có xía vào?”
“Huống hồ, ta đã nhắc tới việc hòa ly rồi.”
Từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa.

“Người cũng biết, vì sao Vương gia phải nhốt người ở Noãn Các ba ngày?” Lục Tu để hòm thuốc xuống.
Tần Lam Nguyệt cười lạnh: “Vì muốn chàng chàng thiếp thiếp với Tô Điểm Tình kia, vì sợ ta cản đường?”
Lục Tu cười khổ: “Nương nương thật đúng là, rõ ràng trong lòng biết rõ, thế mà ngoài miệng lại không thừa nhận.

Vương gia nhốt người ở trong Noãn Các là muốn cho người học chút bản lĩnh phòng thân”
Tần Lam Nguyệt không muốn nói chuyện.
Cho dù nàng học bản lĩnh được ba ngày thì đã sao?
Còn không phải thiếu chút nữa đã hại chết Bạch Mai các nàng? Nếu như Đông Phương Lý có lòng thì các nàng cũng sẽ không biến thành như vậy.

“Hôm nay là ngày Vương gia lên triều.” Lục Tu nói tiếp: “Sau Cát Tường Nhật, Vương gia mắc bệnh nên phải nghỉ ngơi.

Mà ngày hôm qua và hôm kia vừa hay là ngày nghỉ ngơi tắm rửa.”
Tần Lam Nguyệt khó hiểu.
“Ôi.” Lục Tu thở dài: “Tính khí của Vương gia vốn lạnh lùng, chắc chắn hắn sẽ không tự mình nói cho người biết chuyện này.”
“Nương nương sao không ngầm lại, nếu như Vương gia thật sự khoanh tay đứng nhìn, người trong viện của người có thể chịu đựng qua ba ngày không?” Y nói: “Trên thực tế, mấy ngày nay công chúa Mục Dã tới Vương phủ, Vương gia luôn đi dạo khắp nơi cùng với nàng ta, giám sát nàng ta, nàng ta mới không có thời gian làm xằng làm bậy”
“Hai ngày này, chân của hắn cũng đã sưng lên rồi.”
“Nương nương cũng biết, Đỗ Khử vẫn luôn âm thầm bảo vệ Lục Bảo các nàng? Nếu không phải là mệnh lệnh của Vương gia thì Đỗ Khứ làm sao mà có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy chứ?”

Bình Luận (0)
Comment