Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 197


Có khi mây nhẹ gió nhẹ, có khi lại như cuồng phong.

Tiên khí phúc hắc, như hồ lỵ, lại như hồ tiên, khiến người ta không lường được.

“Tới rồi.


Đông Phương Lý cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của nàng, ra khỏi xe trước.

Tần Lam Nguyệt vén rèm nhìn ra ngoài.

Phía trước có một lầu thắp đèn sáng rực rỡ như ban ngày.

Tòa nhà đó rất cao, mỗi tầng đều được khảm bằng dạ minh châu, màn đêm càng buông xuống, ánh sáng càng rực rỡ.

Cây hai bên cũng treo đèn lồng, những tia sáng đủ màu chuyển động theo gió, bay lả tả như mưa.

“Ở chỗ hoang vu này mà còn có nơi như vậy sao?” Tần Lam Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đêm ở đây, cũng không tệ hơn bao nhiều so với thành phố đầy đèn nên ông.


“Đây là một trong những con phố phồn hoa nhất ở Kinh Thành.

” Đông Phương Lý nói.

“Phố xá phồn hoa ở ngoại thành sao?” Tần Lam Nguyệt chưa kịp dứt lời đã nhìn thấy phố xá g dệt đầy những cảnh xuân tươi đẹp, cờ bay phấp phới, rất nhiều xe sang ngựa quý ở khắp nơi.

Các cô nương ở hoa lâu đang chào khách, tiểu nhị ân cần tiếp khách, lời khách mặc cả.

Cảnh ca múa thái bình, phồn hoa náo nhiệt.

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Nàng hơi kinh ngạc, vừa ban nãy còn đang ở ngoại thành hoang vắng sao đột nhiên đã đến được nơi thiên đường này? “Đó chỉ là một con đường tắt.

” Đông Phương Lý đưa nàng đến Trầm Hương Lâu.

Tầng một có những cô ca kĩ xinh đẹp đang hát và nhảy múa.

Bàn nào cũng kín người, trong số đó có những cô nương xinh đẹp mặc y phục sặc sỡ, bàn tay mảnh khảnh ấn nhẹ vò rượu, tiếp rượu gọi món cho khách.

Các vị khách uống rượu vui vẻ liền tuỳ ý thưởng cho các nàng, những cô nương đó thẹn thùng cảm tạ.

Các vũ cơ trên sân khấu đã hoàn thành bài hát và được tán thưởng bằng những tràng pháo tay của mọi người.

Người ở dưới đài liên tục ném khăn lên sân khấu, người đẹp cười ngượng ngùng khiến khách quan điện cuồng hô hét.

Tiếng reo hò, tiếng trò chuyện, tiếng cười, tiếng ồn ào, người đến và đi kéo dài bất tận.

Tần Lam Nguyệt xem đến ngẩn người ra.

Thời đại này thoảng hơn nàng tưởng rất nhiều, nam nữ không chỉ có thể cùng ngồi với nhau mà còn có cả những cô nương hầu rượu trẻ trung xinh đẹp.

Náo nhiệt đến mức nàng như được trở về thời đại của mình.


“Thất Vương gia, cuối cùng ngài cũng đến, mời lên lầu.

” Tiểu nhị nhìn thấy Đông Phương Lý thì vội vàng hành lễ.

“Ngươi còn tính ngây ra đó đến khi nào?” Đông
Phương Lý lạnh lùng nói.

Tần Lam Nguyệt vội vàng đi theo y lên lầu.

Các phòng riêng trên tầng ba rất lịch sự tao nhã, mỗi phòng có một phong cách trang trí và thiết kế khác nhau.

Tiểu nhị đưa họ vào phòng trong cùng, làm tư thế mời: “Thất Vương gia, Nhị Vương gia không thích người khác đến gần, tiểu nhân không vào bên trong nữa, xin mời.


Bên ngoài trồng rất nhiều trúc, vào mùa đông giá rét, trúc phát triển mạnh mẽ và xanh tươi.

Đi ngang qua rừng trúc, có tiếng nước chảy róc rách yếu ớt, tựa như tiếng vang từ thung lũng trống rỗng.

Khi đến gần hơn mới phát hiện ra phía trước có một hồ nước, nước trong hồ chảy qua non bộ tạo nên âm thanh trong trẻo.

Trong lòng Tần Lam Nguyệt thầm sửng sốt.


Rõ ràng đó chỉ là một căn phòng riêng, được thiết kế giống như một thung lũng nơi các ẩn sĩ sinh sống.

Giá của căn phòng này nhất định rất cao.

Nàng có hơi xót tiền.

Đông Phương Lý đứng trước cửa gõ vài cái, một đứa trẻ ra mở cửa.

“Thất Vương gia, cuối cùng ngài cũng đến rồi.

” Đứa trẻ cười hì hì nói: “Mời ngài vào.

Nói xong nó nhìn thấy Tần Lam Nguyệt đang nhìn ngó xung quanh, nhưởng mày nói: “Thập công tử cũng đưa một nha hoàn đến đây, thật kì lạ”
Đông Phương Lý chỉ cười mà không nói gì, y chậm rãi bước vào.

Đứa nhỏ nhìn Tần Lam Nguyệt cũng vào phòng thì khoát tay ngạo nghễ nói: “Này nha hoàn kia, ngươi có hiểu quy tắc không, phòng này không phải nơi ngươi có thể đặt chân vào “

Bình Luận (0)
Comment