Sắc mặt của Tần Lam Nguyệt rất nặng nề.
Đã đến nước này, thế mà Công chúa Mục Dã vẫn mở miệng gọi tiện nhân này tiện nhân họ.
Suy cho cùng, nếu không phải tính tình của Mục Dã ngang bướng, không coi ai ra gì, coi thường quy tắc, hở một chút là đánh người giết người, Bạch Mai, Lục Bảo và nàng ta sẽ không phải trải qua cơn ác mộng này.
Công chúa giết người bừa bãi không nói, nhưng phạm sai lầm mà đến chết cũng không thừa nhận, còn liều mạng đổ tội lỗi của mình lên trên đầu người khác, không biết hối cải.
Nàng nắm chặt tay, sự phẫn nộ dâng trào trong lòng.
Dưới sự chi phối của con giận dữ, nàng nghiêm mặt, đi xuyên qua đám người đến bên cạnh Mục Dã.
“Chát!”
Đi đôi với âm thanh vang dội, bàn tay của Tần Lam Nguyệt nặng nề tát lên gương mặt của Mục Dã Cái tát này quá khủng khiếp.
Trong lúc nhất thời, mọi người có mặt trong cung Bảo Ngọc đều ngẩn ra.
Ai trong số họ cũng chưa từng nghĩ đến, Tần Lam Nguyệt sẽ ra tay đánh người ngay trước mặt Thái hậu và Hoàng thượng.
Ngay cả Công chúa Mục Dã cũng sững sờ.
“Hỗn xược.” Trinh phi nương nương chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, cho nên không hề đề phòng đối với Tần Lam Nguyệt.
Bà ta là người đứng gần nhất, cũng là người đầu tiên phản ứng lại.
“Tần Lam Nguyệt, ngươi lại dám đánh người, người dám ra tay đánh người ngay trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu.
Ngươi, ngươi quá láo xược.”
Trinh phi tức đến phát run.
Trên tay bà ta nổi lên gân xanh, vẻ mặt bà ta hung ác: “Ngươi thật quá đáng, hôm nay ta không thể tha cho ngươi.”
Phương Đông Lý cũng bị Tần Lam Nguyệt làm cho sững sờ.
Thực sự là hành vi của nữ nhân này quá mức kinh hãi thế tục.
Trong thiên hạ, cũng chỉ có nàng dám tát Công chúa trước mặt phụ hoàng và Thái hậu.
Y nhìn ra sự tức giận của Trinh phi nương nương, nhíu mày.
Trinh phi nương nương có thân thủ bất phàm, bà ta có được thần lực mà người ở Đông Lục không có.
Nếu bà ta tức giận, bóp chết Tần Lam Nguyệt chỉ như bóp chết một con kiến.
Theo bản năng y che chắn trước mặt Tần Lam Nguyệt
Tần Lam Nguyệt đánh Mục Dã xong, làm như người không có chuyện gì trở về vị trí ban đầu quỳ xuống.
“Thưa phụ hoàng, đây là cái tát thứ hai ta đánh Mục Dã.” Nàng nói: “Cái tát thứ nhất là ở Thất vương phủ.”
Trinh phi nghe giọng điệu thờ ơ của nàng, nổi giận đùng đùng nhảy lên trước mặt nàng.
Chuyện đã đến nước này, bà ta cũng mặc kệ là đang ở trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu.
Bà ta chỉ muốn xé xác Tần Lam Nguyệt.
Khi Phương Đông Lý muốn ngăn cản Trinh phi, theo bản năng hắn liếc nhìn Hoàng đế.
Ánh mắt Hoàng đế giống như đầm sâu, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Trinh phi và Tần Lam Nguyệt, không biểu lộ cảm xúc gì.
Trong lòng Phương Đông Lý trầm xuống.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn về phụ hoàng, sợ là phụ hoàng vẫn sẽ tiếp tục quan sát Tần Lam Nguyệt.
Lúc này, không thích hợp để nhúng tay.
Nếu tuỳ tiện xen vào, với tính tình của phụ hoàng, chắc chắn người sẽ trừng trị Trinh phi và Tần Lam Nguyệt.
Cái mất nhiều hơn cái được.
Hắn đành phải bí mật nhéo Tần Lam Nguyệt một cái.
“Trinh phi nương nương, ta khuyên người nên tiết kiệm sức lực lại đi.” Tần Lam Nguyệt ném một ánh mắt trấn an về phía Phương Đông Lý, cười như không cười nói: “Nếu ta không đánh nàng ta, e là nàng sẽ không im miệng.
Chắc người cũng biết, Mục Dã gọi ta là tiện nhân ở trước mặt phụ hoàng và Thái hậu là có ý gì đúng không?”
“Ta là Vương phi được Thất vương gia cưới hỏi đàng hoàng, là nhị tức được phụ hoàng khâm mệnh, cha ta là trọng thần của triều đình, Công chúa Mục Dã lại gọi ta là tiện nhân, nếu ta là tiện nhân, thì phụ hoàng là cái gì? Thái hậu nương nương là cái gì? Người là cái gì?”