Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 250


“Phụ hoàng, nhi thần thân là đại ca, nên bảo vệ đệ đệ muội muội của mình thật tốt.

Thân thể Nhị đệ suy yếu, đã không thể đi lại, nếu còn bị đánh thêm từng ấy roi sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
“Thỉnh phụ hoàng cho phép, để nhi thần chịu phạt thay bọn họ.” Đại hoàng tử cúi đầu, chân thành nói.

Nhưng ở một nơi mà tất cả mọi người không nhìn thấy, ánh mắt hắn ta loé lên sự tàn nhẫn.
Nếu không phải nội bộ bên phía Bắc Lục nổi loạn gay gắt, thì hắn ta cũng chẳng phải chịu nhục như này.
“Xin phụ hoàng chấp thuận.” Đại hoàng tử liên tục dập đầu xuống đất.
Hoàng đế nhìn về phía Đông Phương Giác.
Biểu cảm của Đông Phương Giác vô cùng lãnh đạm, nét mặt cũng bình thản “Phụ hoàng, làm như vậy không được.” Đông Phương Lý nói: “Chuyện này không liên quan gì đến đại ca.

“Không.” Đại hoàng tử nói: “Thất đệ nói sai rồi.

Phụ Hoàng thường dạy chúng ta phải tương trợ lẫn nhau, sao ta có thể nhẫn tâm nhìn huynh đệ của chịu đau đớn được.

Không cần nói nhiều nữa, ta là đại ca của các đệ, bảo vệ các đệ là điều nên làm.”
“Đại ca, dù sao cũng không được.” Đông Phương Lý chau mày.
“Được rồi, đừng ầm ĩ lên nữa.

Hoàng đế bực bội phất tay: “Đại ca đã có lòng, Lão thất ngươi không nên phụ lòng hắn.

Giác nhì, thân thể ngươi đã thế này rồi, tốt nhất đừng nên nhúng tay vào”
“Lão đại chịu bốn mươi roi, Lão thất chịu ba mươi roi, các người ra ngoài chịu phạt đi.”
“Tất cả kết thúc ở đây, chuyện xảy ra tại cung Bảo Ngọc hôm nay, không được lan truyền ra ngoài nửa chữ” Ông ta lạnh lùng nhìn mọi người một lượt: “Nếu kẻ nào dám để lộ ra ngoài, bất kể ai cũng giết chết không tha”
Hoàng đế đi đến trước mặt Lục Cận chắp tay: “Á phụ, mời người đến cung Thái Nghi đàm đạo”
“Ta không đi.” Lục Cận chỉ vào Tần Lam Nguyệt: “Ta phải nói chuyện với tiểu sư muội của ta.
Hoàng đế dò xét Tần Lam Nguyệt một lúc rồi nói: “Lam Nguyệt theo trầm đến cung Thái Nghi một chuyến, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi.
“Lam Nguyệt tuân mệnh.”
Lục Cận thấy Tần Lam Nguyệt cũng đi thì hai mắt sáng lên, khoát tay bước ra ngoài: “Vậy lão phu cũng đi một chuyển.
“Á phụ, đường trơn, xin người cẩn thận” Hoàng đế vội vàng đuổi theo.

Tần Lam Nguyệt nhìn thấy Đông Phương Lý đi chịu phạt, cảm thấy có chút rối bời.
Cho dù giảm từ bảy mươi roi xuống còn ba mươi roi thì hắn cũng sẽ không dễ dàng chịu đựng.
Nét mặt Đông Phương Lý lại không có cảm xúc gì, thản nhiên bước ra ngoài chịu phạt.
“Lo lãng cho hắn sao?” Đông Phương Giác xoa xoa chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, đáy mắt tràn ngập ý cười.
“Có một chút.

Tân Lam Nguyệt thở dài một cái: “Nhị ca, ta có chuyện muốn hỏi huynh “Nói đi.
“Đông Phương Lý nhờ huynh tới sao?”
“Không phải.” Đông Phương Giác nói: “Ta hỏi Lục Tu mới biết được muội gây hoạ, nên qua đây xem náo nhiệt.

Vẫn may không xảy ra chuyện gì quá rắc rối”
“Hoá ra là vậy” Tần Lam Nguyệt lấy một ít thuốc trắng Vân Nam ra, đặt vào tay hằn: “Nhị ca, chút nữa huynh có thể đưa thuốc bột này cho Đông Phương Lý không? Sức khỏe của hắn không tốt, lại phải chịu thêm ba mươi roi, sợ là …
“Lo lắng cái gì chứ?” Giọng Đông Phương Giác thậm trầm: “Phạt đánh bằng roi, sống chết, nặng nhẹ đều nằm trong ý niệm của thị vệ, Lão thất là hoàng tử, thị vệ sẽ không dám xuống tay quá mạnh, Dù có bị đánh đến trầy da tróc thịt thì cũng không ảnh hưởng đến xương cốt”
“Sao cơ?” Tần Lam Nguyệt nhướng mày.

“Mấy tên thị vệ đều trải qua huấn luyện rồi” Đông Phương Giác nói: “Phụ hoàng không nói phải đánh thật, thì mấy tên thị vệ cũng sẽ không dám đánh”
“Trong quá trình huấn luyện, bọn họ phải đặt một miếng đậu phụ lên, đánh ba mươi roi, đậu phụ chỉ nứt ra ở bên ngoài nhưng bên trong vẫn còn nguyên vẹn.

Lực đánh của thị vệ chắc chắn rất chuẩn, muội cứ yên tâm, Lão thất sẽ không sao đâu.”
“Tiểu sư muội, nếu muội còn không theo kịp, lão phù sẽ bỏ muội ở lại đây đấy.” Lục Cận ở phía xa xa ngoắc tay.
Tân Lam Nguyệt cảm ơn Đông Phương Giác rồi vội vàng chạy theo sau.

Đông Phương Giác nhìn bóng dáng nàng biến mất giữa làn tuyết trắng xóa, thì di chuyển xe lăn, giọng nói thanh lãnh như ngọc vang lên: “Lục Tu, tất cả mọi chuyện đều do Lão thất sáp đặt sao?”
Lục Tu cười khẽ

Bình Luận (0)
Comment