Giọng nói của Đông Phương Lý chứa đầy những lòng cầu khẩn và hy vọng: “Ngươi, ngươi có thể chứng minh Lão Cửu trong sạch không?”
“Ta?” Tần Lam Nguyệt có chút khó nói: “Đông Phương Lý, ngươi có thể chắc chắn rằng mẫu phi của Lão Cửu vô tội?”
Xác suất di truyền và đột biến gen mà nàng đề cập vừa rồi chỉ dựa trên tình huống mà cả phụ mẫu thân sinh đã được xác định.
“Ta không tin Lan Phi có thể phản bội phụ hoàng, tính tình của bà ấy vô cùng dịu dàng và tốt bụng.” Đông Phương Lý nói: “Nhưng người càng dịu dàng, tính tình càng mạnh mẽ, mà ta lại không thể cứu được bà ấy, điều đó khiến ta vẫn luôn ray rứt
Cho nên, ít nhất hiện tại vẫn có thể cứu vớt được Lão Cứu.
Tân Lam Nguyệt không ngờ rằng hắn có thể khen những người nữ nhân khác, nàng lạnh lùng nói: “Hóa ra ngươi thích nữ tử dịu dàng như nước”
Chẳng trách lúc nào Tô Điểm Tình cũng nói chuyện nhẹ nhàng gợi tình đến thế, hóa ra là hùa theo sở thích của hän.
“Ngươi đang nói nhảm gì vậy?” Sắc mặt của Đông Phương Lý trở nên u ám: “Lan phi có quan hệ rất tốt với mẫu phi, khi mẫu thân gặp chuyện, nếu không có Lan phi che chở, thì ta đã mất mạng từ lâu rồi.
Tần Lam Nguyệt biết bản thân đã hiểu lầm hẳn, Tần
Lam Nguyệt khế lạnh lùng hừ vài tiếng và nói: “Không có công cụ đo lường, ta chỉ có thể dựa vào suy đoán đơn giản, cũng không chắc chắn toàn bộ”
“Nằm chắc một phần cũng tính là chuyện tốt.” Đông Phương Lý nói.
Sau sự việc đó, phía mẫu thân của Lan phi cũng bị ảnh hưởng, nhà tan cửa nát.
Số phận của bà mụ, cung nữ, ma ma lại vô cùng thế thảm, kẻ thì điên, người thì chết.
Nếu có thể đổi lại được sự trong sạch cho Lão Cửu, rửa sạch oan uổng của Lan Phi, hắn cũng coi như đã hoàn thành được tâm nguyện này.
“Đông Phương Lý” Tần Lam Nguyệt cau mày: “Liên quan đến huyết mạch Hoàng gia, nếu như chúng ta hấp tấp can thiệp điều tra, e rằng phía phụ hoàng sẽ..”
“Sau sự việc đó, phụ hoàng đã phái Tử Ngự Vệ đi điều tra rất lâu, cũng không tìm thấy bằng chứng Lan phi loạn luân” Đông Phương Lý nói: “Ngày Lan phi qua đời, vốn dĩ trời quang mây tạnh.
Bà ấy chỉ tay lên trời ngay trước mặt phụ hoàng thề rằng chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Hoàng gia, sau đó bà ấy liền đập đầu mà chết”
“Sau khi bà ấy chết đi, bầu trời bỗng nhiên thay đổi, tia chớp và sấm sét lóe lên, mưa lớn liên tục trong ba ngày ba đêm.”
“Thiên giảng dị tượng xuất hiện, đương nhiên trong lòng phụ hoàng có chột dạ, cũng hoài nghi chuyện kỳ quái này.
Phụ hoàng không xử lý Lão Cửu cũng bởi vì nguyên nhân này, sau đó người ném Lão Cửu sang một bên cũng không dòm ngó đến đệ ấy.
Hôm nay phụ hoàng lại hỏi ngươi phương pháp nhỏ máu nhận thân, xem ra, chuyện của Lão Cửu vẫn luôn là cái gai trong lòng phụ hoàng.
“Trước đó ta đã gặp Lão Cửu một lần, sắc mặt của hài tử này tái vàng, rất đáng thương.
Nếu ngươi có thể tìm được chứng cứ chứng minh phụ hoàng là thân sinh của đệ ấy, vậy mong ngươi nhất định phải giúp đỡ đệ ấy.
Ta không muốn cả đời này của hài tử đó phải sống trong cống ngầm không ngóc đầu ra được.
Tần Lam Nguyệt bỗng có chút thổn thức khi nghe thấy điều này.
Chỉ từ lời nói của Đông Phương Lý, nàng cũng có thể cảm nhận được thảm cảnh năm đó.
Nàng thở dài nói: “Vụ án năm đó nếu lật lại, có thể sẽ ảnh hưởng đến người và ta, chúng ta không đoán được tâm tư của phụ hoàng”
Cặp lông mi dài của Đông Phương Lý khẽ động: “Có lẽ sẽ dẫn lửa lên chính mình.”
“Đúng vậy, ta không có quan hệ thân thích với Lão Cửu, huống chi ta cũng không quen biết Lan phi nương nương, chuyện này không liên quan đến ta, vì thế ta không nhất thiết phải mạo hiểm.” Tần Lam Nguyệt nói.
Đôi mắt của Đông Phương Lý u ám ngay lập tức.
Hắn tự cười nhạo mình.
Đúng vậy, chuyện của Lão Cửu không liên quan gì đến nàng, cũng không cần liều mạng chém đầu để cứu những người không liên quan đến nàng.
“Thôi”
“Đông Phương Lý, hôm nay người đỡ thay ta.
Tần Lam Nguyệt ngắt lời hắn: “Ta rất cảm động.
Nàng đặt ngón tay lên môi hắn, ngăn cản hắn nói: “Khi ta bị phụ hoàng ban năm mươi đại bản, ta không hề biết đám thị vệ có thể nắm chắc chính xác sức lực hay không, vì thế ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đánh chết.”
“Nhưng ngươi đã nói với phụ hoàng rằng chúng ta là phu thê một thể, tương thân tương ái, vì lý nên thay ta chịu trận đòn này.”
Trong tình huống đó, nàng có thể từ chối lòng tốt của hắn và hiện ngang đón nhận hình phạt.
Nhưng nàng đã không làm vậy.
Từ tận đáy lòng, nàng hy vọng anh hùng cái thế của nàng chính là hắn.
“Vẫn chưa ra khỏi Hoàng cung, vở kịch tương thân tương ái của chúng ta vẫn chưa kết thúc.
Nàng khẽ mỉm cười: “Chúng ta là phu thê một thể, ngươi muốn làm gì, ta đều sát cánh cùng ngươi, dù sao trời có sập xuống thì cũng sẽ sập lên ngươi trước.
Đông Phương Lý bị sốc.
Hắn nhìn đôi lông mày đang nhướng lên của Tần Lam Nguyệt, trong lòng hắn như có điều gì đó được mở ra.