“Ta không nhớ” Tần Lam Nguyệt lắc đầu: “Nghe nói thuở nhỏ ta rất nghịch ngợm, rơi vào động băng suýt mất mạng.
Đông Phương Lý nhíu mày, trong ánh mắt lại mang theo một vẻ khác lạ: “Động băng nào? Xảy ra khi nào?”
“Khi còn nhỏ ta bị sốt cao, ta đều không nhớ gì về những chuyện xảy ra trước trận sốt cao đó.” Tần Lam Nguyệt nói.
“Vậy sao.” Giọng nói của Đông Phương Lý có chút thất vọng.
Một lúc sau, có vẻ như hắn đã đoán ra được điều gì đó, nhẹ nhõm mỉm cười.
Tần Lam Nguyệt nhìn bộ dạng của Đông Phương Lý, dùng ngón tay siết chặt lấy tà y phục.
Nàng thực sự muốn kể cho hắn giấc mơ kì lạ kia, nàng đã làm những gì vào thời gian đó, đặc biệt là nó có liên quan đến việc Đông Phương Lý bị rơi xuống nước, và nàng đã vớt hắn lên bờ.
Sau đó nàng suy nghĩ một lát, lại cảm thấy rằng đó chỉ là giấc mơ giữa ban ngày của nàng mà thôi.
Dẫu sao, Đông Phương Lý xác định chắc chắn người cứu hắn là Tô Điểm Tình.
Nếu không có bằng chứng, nói ra thì chỉ có thể tự hạ nhục chính mình.
“Đông Phương Lý.” Tần Lam Nguyệt dời tầm mắt nhìn về phía lò sưởi, nhàn nhạt nói: “Nếu nàng ta nhất định muốn gả cho ngươi, không ngại làm Trắc phi, thậm chí đồng ý làm Thị thiếp, ngươi sẽ lấy nàng sao?”
Đông Phương Lý im lặng.
Tầm Lam Nguyệt không nghe được đáp án, nàng chợt nở nụ cười tự chế nhạo bản thân.
Không cần Đông Phương Lý đáp lại, nàng cũng nên biết rõ đáp án là gì.
Với mức độ cưng chiều của Đông Phương Lý đối với Tô Điểm Tình, việc kéo nàng khỏi vị trí Chính phi cho nữ nhân đó là điều hoàn toàn có thể.
Bầu không khí êm dịu ban đầu trở nên lạnh lẽo vì chủ đề mà nàng vừa nhắc đến.
Tần Lam Nguyệt mất đi tâm tình để tiếp tục nói chuyện, lạnh lùng tựa đầu vào thành xe ngựa.
Đông Phương Lý liếc nhìn gò má nàng bằng khóe mắt, hắn đưa tay ra.
Những ngón tay mảnh khảnh véo mạnh vào má nàng.
làm gì vậy?” Tần Lam Nguyệt đau rát vì bị hắn véo má.
“Gầy quá.
Đông Phương Lý buông gò má mịn màng của nàng ra, lại khế chạm vào ngực nàng: “Bằng phẳng”
Tần Lam Nguyệt sững sờ, sau đó đỏ mặt hất tay hắn ra: “Đồ thần kinh”
Đông Phương Lý thuận tay bắt bàn tay kia, sau đó cho đầu ngón tay của nàng vào miệng và cần mạnh.
Tần Lam Nguyệt tức giận quát mắng hẳn vì bị đau: “Ngươi cầm tinh con chó sao?”
“Con rắn.” Đông Phương Lý nghiêm túc đáp lại.
“Ngươi hẳn là cầm tinh hồ ly.”
“Mẫu phi vẫn luôn gọi ta là A Ly, chính là chữ Ly trong từ hồ ly, mẫu phi nói đặt cho ta một cái tên xấu để dễ nuôi dưỡng.
“Những con hồ ly đỏ mà ta biết đều là những con hồ ly đáng yêu lương thiện, không phải ngươi củ cải lớn có bụng dạ đen tối” Tần Lam Nguyệt cố gắng muốn rụt tay về, nhưng vẫn bị hắn giữ chặt không buông.
Đông Phương Lý lại cắn mạnh lên ngón tay nàng như đang muốn trả thù.
“Người điên sao?” Tần Lam Nguyệt có chút nôn nóng: “Cứ muốn cắn ta như vậy?”
“Ngươi bằng lòng để ta lấy nàng ấy?” Đông Phương Lý hỏi.
Tần Lam Nguyệt sững sờ, không hiểu ý của hắn.
“Chẳng phải lấy ai đều do ngươi tự mình quyết định sao? Liên quan gì đến ta?” Nàng đè nén chua xót trong lòng, cười khẩy: “Các người là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, nếu thực sự có thể thành thân, nhất định có thể viết nên bài tình ca tuyệt thế khiến người người ngưỡng mộ”
“Ngươi bằng lòng để ta lấy nàng ấy?” Đông Phương Lý nhìn chằm chằm vào mắt nàng, rất nghiêm túc lặp lại lần nữa.
“Ta bằng lòng” Tần Lam Nguyệt cắn môi: “Chia rẽ một đội uyên ương, khiến các người phải chia lìa, mỗi người mỗi phương.
“Ta nguyện ý làm phù thủy hung ác, tặng các ngươi lời nguyền độc ác nhất, nguyền rủa các ngươi cả đời không được gặp nhau, ngươi nghĩ như thế nào?” Đông Phương Lý nghe được câu trả lời của nàng, trên khuôn mặt khuynh thành của hắn xuất hiện một nụ cười như tràn đầy gió xuân: “Bổn vương cảm thấy rất tốt.” Tần Lam Nguyệt không biết trả lời như thế nào.
Nàng không thể đọc được suy nghĩ của con hồ ly này.
Người này, trước đây quan tâm Tô Điểm Tình vô cùng, hận không thể chết vì nàng ta.
Hiện giờ lại xuất hiện biểu tình thờ ơ như vậy.
Có lẽ trong mắt những người của Hoàng gia, chỉ có cái lợi và cái hại, mà không có chút nào tình.
Nàng nghĩ đến đây, đáy lòng trở nên lạnh lẽo vài phần.