Dần dần, bà ta cảm giác toàn thân như kim đâm, đau đến mức muốn chết, mỗi khi bị y phục cọ xát, thì như bị dao cứa vào da.
Đống y phục dày cộm trên người trở thành thứ dày vò bà ta.
“Tiện nhân, ngươi đã làm gì?” Bà ta vừa chửi bới, vừa cởi y phục.
“Không có gì, đâm cho bà một mũi kim độc kiểu mới thôi” Tần Lam Nguyệt nói.
Vương bà tử cởi hết y phục chỉ để lại chiếc áo mỏng.
Tuyết rơi lạnh giá như vậy, bà ta cũng không hề cảm thấy lạnh, cái cảm giác đau cắt da cắt thịt mà mỗi khi y phục ma sát vào người khiến bà ta muốn phát điên, vẫn còn muốn cởi tiếp.
Tần Lam Nguyệt không muốn bà ta làm bỏng mắt Đông Phương Lý, nàng nâng cây thước lên, dùng đúng lực và tư thế mà bà ta dùng để đánh Lão Cửu, hung hăng đánh lên người bà ta.
Vương bà tử bị tra tấn gần chết, lại không thể phản kháng được, không ngừng kêu gào.
“Chu tỷ tỷ, cứu ta, cứu ta với” Bà ta hét lên: “Mau đi gọi người, nhốt hai tên này lại, lão nương nhất định sẽ khiến nàng sống không bằng chết, tìm hàng chục nam nhân tới tới hành hạ nàng ta”
Tần Lam Nguyệt thấy bà ta chết đến nơi còn già mồm, lòng dạ độc địa, mồm miệng thì bẩn thỉu, vì thế nàng càng ra tay mạnh hơn.
Cây thước rắn chắc, đánh lên người vô cùng đau, thêm một chút võ công nữa, khiến y phục trên người Vương bà tử đã rách tơi tả, hiện ra từng vệt đỏ dài.
Chu bà tử trong lòng thầm nói không ổn rồi.
Bà ta thấy Tần Lam Nguyệt ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không hề có dáng vẻ lo sợ, lại nhìn vị công tử khí phách bất phàm kia, từng cử chỉ hành động đều vô cùng cao quý, chính là kiểu khí chất hoàng tộc được tôi luyện qua nhiều năm.
Thân phận của họ nhất định không bình thường.
Vương bà tử này bình thường đối nhân xử thể không hề biết nhìn người, lần này gây họa, sợ rằng đã động đến nhân vật tai to mặt lớn.
Chu bà tử cố đoán thân phận của Đông Phương Lý, càng nghĩ càng kinh sợ.
Nếu như bị người khác biết, bọn họ ỷ vào hoàn cảnh hẻo lánh của cung Thanh Thủy, lén lút đưa nam nhân từ ngoài vào, ép bức Ngọc nương tiếp khách, dù có mười mạng nhỏ cũng không giữ được.
“Hai vị, Vương ma ma ăn nói không dễ nghe lắm, chắc là có chút hiểu lầm.
Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
” Bà ta vội nói: “Hai vị đừng để ý, bà ta ăn nói hàm hồ, chúng ta đều tuân thủ luật pháp trong cung, tuyệt đối không dám làm chuyện trái quy định.
”
“Hiểu lầm?” Tần Lam Nguyệt vứt cây thước xuống đất, nàng ép bản thân không được nhìn những vệt máu kia.
“Ngươi tưởng bọn ta mắt mù tai điếc hay sao? Một câu hiểu lầm là có thể khiến chúng ta rời đi?”
Vương bà tử đã độc ác còn ngu dốt, nghe thấy Chu bà tử hạ mình như vậy, liền kêu gào: “Chu tỷ tỷ, tỷ sợ cái gì? Chẳng qua bọn họ có chút nhan sắc, đầu còn không đội trang sức, y phục thì thô kệch đơn điệu, họ chỉ là bách tính nghèo nan thôi mà, có gì phải sợ chứ?”
Bà ta bò về phía trước mấy bước, muốn nhặt cái thước lên.
Chu bà tử thấy Vương bà tử vẫn còn ăn nói linh tinh, cắn răng cướp lấy cái thước, đánh lên người bà ta một cách độc ác.
“Ngươi còn không mau câm miệng, mau dập đầu tạ lỗi.
Vừa đánh vừa quát mắng: “Sớm đã cảm thấy người ngu xuẩn rồi, chỉ là không ngờ lại ngu đến như vậy”
Vương bà tử không hiểu ý của bà ta, thấy bà ta ra tay mạnh như vậy, lập tức tức giận: “Họ Chu kia, đừng có mà không biết điều, bình thường ta gọi ngươi một tiếng Chu tỷ tỷ, ngươi tưởng ngươi thật sự là tỷ tỷ của ta sao? Ngươi dám đánh ta, đợi đó ta sẽ cào rách mặt ngươi.
Chu bà tử giận đến sôi máu.
Vương bà tử là người tính tình bốc đồng, lại còn ngu xuẩn, bị đánh một trận, sợ là cái gì cũng không thèm nghe nữa rồi.
Đã đến nước này, chỉ có cách đoạn tuyệt quan hệ với bà ta thì mới bảo toàn được tính mạng.
Nghĩ vậy, bà ta ra tay càng mạnh hơn, mỗi cái đánh đều như muốn dồn Vương bà tử đến chỗ chết.
Vương bà tử thấy bà ta ra tay hiểm độc, như phát điên, chửi bới xông lên nắm lấy tóc Chu bà tử.
Chu ba tử bị đau, liền trả đũa lại.
Đánh qua đánh lại, hai bà tử nhân to khỏe xô xát nhau, cảnh tượng vô cùng thê thảm.